TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1810: CẬU KHÔNG LÀ GÌ CẢ

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc trơ mắt ra nhìn.

Ba ta ngây ra như phỗng, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Cuối cùng.

Cả người bà ta run rẩy, một luồng sát khí đáng sợ không gì sánh được bắn từ trong người ra.

"Tôi phải giết cậu!".

Bà ta khẽ gầm lên, oán hận ngút trời.

Từ khi kế nhiệm đến nay, cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã bao giờ bị sỉ nhục như vậy chứ?

Bị tát hai cái trước mặt mọi người, đúng là quá nhục nhã!

Chưa kể bà ta sắp trở thành sự tồn tại cấp thần tiên, sao có thể chịu đựng được sự khinh nhờn hạ lưu và bẩn thỉu như vậy chứ?

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc giơ tay lên, định giết luôn Lâm Chính.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính nhỏ giọng nói: "Bà có thể giết tôi, nhưng cái giá là bà phải chôn cùng tôi, Hồng Nhan Cốc cũng phải chôn cùng tôi. Hiện giờ đang có không biết bao nhiêu ánh mắt trước ống kính trực tiếp, bà không thoát khỏi liên quan đâu. Nếu cốc chủ đại nhân nghĩ cái mạng quèn này của tôi đáng để đánh đổi với tương lai thậm chí tính mạng của cả Hồng Nhan Cốc và bà, thì cứ việc ra tay, tôi cũng không còn sức chống trả nữa rồi".

Lâm Chính nói xong liền nhắm mắt lại.

Mặc người giết thịt.

Bàn tay đang giơ cao của cốc chủ Hồng Nhan Cốc trở nên run rẩy, vẻ mặt bà ta đầy dữ tợn và oán hận, sức phá hoại tàn bạo xoay tròn trong lòng bàn tay.

Chỉ cần bà ta dùng sức vỗ một chưởng này, thì Lâm Chính sẽ tan xương nát thịt, chết thảm tại chỗ.

Nhưng... bàn tay đang giơ cao của bà ta chần chừ mãi không thể hạ xuống được.

Bởi vì bà ta cũng giống Lâm Chính, đều không phải là người dễ bị sự oán hận che mờ mắt.

Lúc này mà giết Lâm Chính thì chẳng khác nào đồng quy vu tận.

Do Lâm Chính có Trịnh Nam Thiên chống lưng, cùng với những cống hiến của anh cho quân đội, bên trên tuyệt đối sẽ không tha cho cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Huống hồ, giết một người có cống hiến ngay trước mặt mọi người như vậy... thì tính chất sẽ nghiêm trọng đến mức nào chứ?

Cho dù cốc chủ Hồng Nhan Cốc cảm thấy mình có thể trốn đến tận chân trời góc bể, nhưng điều đó cũng có nghĩa bà ta phải từ bỏ mọi thứ đang sở hữu, mai danh ẩn tích.

Điều này có đáng không?

Rõ ràng là không đáng!

Trong mắt cốc chủ Hồng Nhan Cốc, tính mạng của Lâm Chính không đáng một xu, mặc dù bà ta đang rất nóng lòng muốn giết anh.

"Sao cốc chủ đại nhân còn chưa ra tay?", thấy sắc mặt cốc chủ Hồng Nhan Cốc lúc xanh lúc trắng, Lâm Chính lập tức hỏi.

Bà ta lạnh lùng hừ một tiếng, mặt không cảm xúc nói: "Oắt con, tôi tạm tha chết cho cậu! Nhưng cậu yên tâm, hôm nay cậu thoát nạn thì tức là sau này sẽ còn chết thảm hơn. Những người bên cạnh cậu cũng sẽ có kết cục thê thảm hơn. Tôi sẽ biến bọn họ thành lò thuốc, khiến bọn họ thoi thóp không thể chết, nếm đủ đau đớn. Tôi phải khiến các cậu sống không bằng chết".

Đây là lời thề của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Dường như những lời nói của bà ta lạnh lẽo hơn cả nhiệt độ của nhà xác.

"Tôi sẽ chống mắt lên để xem", Lâm Chính khàn giọng đáp.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc phất tay áo, xoay người rời đi.

Bây giờ bà ta không còn cơ hội nữa, đành phải tính kế lâu dài.

Còn đám phóng viên thì hoàn toàn không hiểu hai người đang nói gì.

Có người đuổi theo cốc chủ Hồng Nhan Cốc để hỏi, nhưng bà ta lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng băng giá, ai hỏi gì cũng phớt lờ.

Còn Lâm Chính đã nghĩ xong câu trả lời ứng phó, cười đáp: "Các anh đừng thấy kỳ lạ, vừa nãy là tôi và cô Tiêu đang đóng phim thôi. Phân cảnh vừa rồi là một cảnh phim trong "Chiến Hổ 2", cô Tiêu vừa lành vết thương nên muốn diễn thử một đoạn với tôi. Cô ấy lo sau khi bị thương không thể diễn xuất bình thường sẽ khiến người hâm mộ thất vọng, nên lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đóng phim".

"Hóa ra là vậy".

"Cô Tiêu đúng là yêu nghề!".

"Thật đáng ngưỡng mộ!".

"Đúng vậy, đúng vậy!".

Các phóng viên đều dựng ngón cái lên khen, cư dân mạng đang xem livestream cũng vô cùng cảm động.

Diễn viên xinh đẹp lại yêu nghề như vậy, đương nhiên là rất hút fan.

Chỉ tiếc là cốc chủ Hồng Nhan Cốc không quan tâm đến điều này.

Không thể ở lại khách sạn Hoành Dạ nữa, bà ta liền đưa các đệ tử Hồng Nhan Cốc vào ở một khách sạn của Dương Hoa.

Tống Kinh lập tức dẫn theo rất nhiều phóng viên nhà báo đến livestream.

Đương nhiên Tống Kinh cũng biết chuyện xảy ra ở sân bóng, sợ đến chết khiếp.

Nhưng không còn cách nào khác.

Tuy đối phương muốn đuổi cùng giết tận tất cả người của Dương Hoa, nhưng hiện giờ không đấu lại được người ta nên phía Lâm Chính chỉ có thể lá mặt lá trái, chờ đợi thời cơ.

Sau khi đưa phóng viên nhà báo vào khách sạn, Tống Kinh liền vội vàng chạy đến báo cáo với Lâm Chính.

"Chủ tịch Lâm, đã sắp xếp xong xuôi rồi, tất cả bọn họ đã nằm trong sự giám sát của chúng ta, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vụ nổ kia nữa", Tống Kinh cung kính nói.

"Ừm, vụ nổ ở khách sạn Hoành Dạ là thế nào vậy?", Lâm Chính trầm giọng hỏi.

"Nghe nói vụ nổ là do đệ tử Hồng Nhan Cốc dùng nội lực cưỡng chế tạo ra. Hiện trường không tìm thấy bất cứ vật phát nổ nào, cũng không tìm thấy mấy thứ như khí ga hay cồn".

"Thế nên người chúng ta cần giám sát không chỉ có mỗi cốc chủ Hồng Nhan Cốc, mà phải giám sát từng người đi theo bà ta. Nghe đây, nếu còn xảy ra chuyện tương tự, thì ông phải lập tức ra mặt lên tiếng, nói rằng đây chỉ là quay phim, sau đó báo ngay với tôi, tuyệt đối không được để cốc chủ Hồng Nhan Cốc giả chết nữa", Lâm Chính trầm giọng nói.

"Vâng, Chủ tịch Lâm".

"Ông lui xuống đi, mọi chuyện phải thật cẩn thận, chú ý an toàn".

"Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi biết rồi".

Tống Kinh gật đầu rồi rời khỏi tầng hầm.

Lâm Chính thở hắt ra, rồi mở cửa vào phòng.

Trong phòng là cả đội phán quyết.

Bọn họ vẫn đang điều dưỡng.

Thực ra, những người phán quyết đi theo đội trưởng đội phán quyết ra ngoài đe dọa cốc chủ Hồng Nhan Cốc trước đó đều là người của Lâm Chính. Những người phán quyết thực sự đã bị Lâm Chính nhốt riêng.

"Thần y Lâm khí tức hỗn loạn, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt mệt mỏi, trên người có nhiều vết thương, xem ra là đã gặp nạn rồi", đội trưởng đội phán quyết đang ngồi ở sô pha, vừa uống trà vừa nói.

"Tôi nghĩ khó mà cầm cự được ba ngày, cốc chủ Hồng Nhan Cốc phá được cả cơ thể võ thần của tôi... Tôi không còn chỗ dựa nào nữa rồi".

Lâm Chính thở hắt ra, ngồi xuống khàn giọng nói.

"Cơ thể võ thần của cậu cùng cấp thì vô địch, thậm chí người có thực lực cao hơn cậu cũng phải bó tay. Nhưng... nếu gặp phải người mạnh hơn cậu rất nhiều thì cơ thể võ thần chẳng là cái thá gì cả", đội trưởng đội phán quyết lắc đầu đáp.

"Xem ra tôi đã đánh giá cao cơ thể võ thần rồi. Tôi tưởng sở hữu cơ thể này là sẽ bất khả chiến bại", Lâm Chính nói.

"Không, cơ thể võ thần quả thực bất khả chiến bại, người có thể chiến thắng là chính cậu, chứ không liên quan gì đến thể chất này", đội trưởng đội phán quyết bình thản nói.

"Ồ, Thiên Khải đại nhân có ý gì vậy?".

"Người ta phá cơ thể võ thần của cậu kiểu gì? Làm tổn thương thân xác của cậu sao? Không, là làm tiêu hao khí kình, tiêu hao thể lực của cậu. Khi cậu kiệt sức, không thể duy trì cơ thể võ thần thì đương nhiên người ta có thể giết được cậu. Cậu đã thấy ai làm tổn thương được da thịt cậu trước khi cậu cạn kiệt sức lực chưa? Thế nên không phải là cơ thể võ thần yếu ớt, mà là cậu chưa đủ mạnh", đội trưởng đội phán quyết đặt chén trà xuống, bình tĩnh nói: "Cơ thể võ thần là một loại thể chất võ đạo vượt quá sự lý giải của thế tục. Theo lý mà nói thì cậu không thể sở hữu, có được thể chất này cũng là cơ duyên của cậu. Nhưng sức mạnh hiện giờ của cậu vẫn chưa xứng với nó, nên đừng oán trách nữa, hãy nâng cao bản thân đi".

Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi khẽ gật đầu: "Thiên Khải đại nhân nói chí phải".

"Sao nào? Cậu đến đây để nghe tôi nói đạo lý à? Thần y Lâm, tôi nghĩ cậu không rảnh thế đâu", đội trưởng đội phán quyết nhìn Lâm Chính với ánh mắt kỳ quái.

"Đương nhiên là không rồi, tôi đến là có chuyện muốn hỏi anh".

"Chuyện gì?".

"Lúc nào thì đội ngũ của Tuyệt Phạt xuất phát đến đây?".

Anh vừa dứt lời, đội trưởng đội phán quyết liền biến sắc.

| Tải iWin