TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1815: XÁC CHẾT!

Có lẽ người này cũng không ngờ một kẻ vô dụng có tiếng ở Giang Thành lại dám ăn nói với mình như vậy...

Anh ta nhìn Lâm Chính một lượt rồi nói: “Lâm Chính! Anh uống nhầm thuốc đấy à mà dám ăn nói với tôi như vậy? Anh cho rằng tôi không trị nổi anh sao?"

“Vậy anh định làm gì?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Cách thì nhiều lắm”, Chu Quang nhìn người đàn ông lực lưỡng.

Người đàn ông lực lưỡng hiểu ý, lập tức đưa tay ra định ghì vai Lâm Chính xuống. Thế nhưng dù anh ta có làm thế nào thì Lâm Chính cũng không hề nhúc nhích.

“Sao thế? Sao còn chưa ra tay?”, Chu Quang chau mày.

“Có gì đó không ổn!”, người đàn ông lực lưỡng đáp lại.

Chu Quang giật mình, phát hiện ra cánh tay của người kia đã nổi cả gân xanh mà vẫn không thể làm gì được Lâm Chính. Lúc này anh ta ý thức ra được điều gì đó. Bỗng một âm thanh quỷ dị vang lên. Lâm Chính đang ngồi đột nhiên chộp lấy cánh tay của người đàn ông, vẩy mạnh văng vào tường.

Rầm! Bức tường nứt toác. Cơ thể người đàn ông run bần bật, bị Lâm Chính đẩy cả vào tường chỉ bằng một tay.

“Cái gì?", Chu Quang trố tròn mắt.

Lâm Chính đột ngột buông tay ra. Người đàn ông vạm vỡ ngã ra đất.

Rầm! Mặt đất rung chuyển. Lâm Chính đứng dậy, lạnh lùng nhìn Chu Quang “Không phải anh muốn tìm thần y Lâm sao? Anh ấy đang ở đây đấy”.

“Cái gì? Anh chính là thần y Lâm sao?”, Chu Quang hóa đá. Dù thế nào thì anh ta cũng không thể liên hệ nổi kẻ vô dụng này với một ngôi sao sáng như thần y Lâm được.

“Không...thể nào...”

Chu Quang giật mình. Anh ta nghĩ ra điều gì đó rồi vội vàng cúi người: “Thần y Lâm, tôi là Chu Quang, là người của Trúc Lâm. Hôm nay trúc chủ cử tôi tới đây là muốn bàn chuyện hợp tác với anh. Tất cả những gì trước đó chỉ là hiểu lầm thôi. Mong thần y Lâm không trách phạt. Tôi thấy chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện thì hơn”.

Chu Quang căng thẳng. Mặc dù bị dọa hết hồn nhưng nghĩ kỹ thì cũng không có gì. Bởi vì người đứng trước mặt này đang rơi vào tình cảnh hết sức nguy hiểm. Thứ mà anh đang phải đối đầu là cốc chủ cơ mà. Chắc chắn một mình anh không thể chống lại được.

Anh đang cần cứu viện. Và Chu Quang có thể trở thành người cứu viện cho anh.

Dù trước đó Chu Quang đã có nhiều hành động không phải nhưng anh ta thấy chắc chắn Lâm Chính sẽ nhịn.

Nếu không thì Lâm Chính chỉ có nước chết mà thôi.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ lạnh lùng đáp lại: “Ngồi xuống nói chuyện thì không cần đâu. Anh quỳ xuống nói đi”.

“Cái gì?”, Chu Quang giật mình.

“Sao, anh không nghe rõ à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Chủ tịch Lâm, như vậy có phải là hơi quá không. Trúc chủ cử tôi tới, tôi đại điện cho Trúc Lâm. Anh bắt tôi quỳ xuống thế này...khác gì anh bắt Trúc Lâm quỳ xuống trước mặt anh?”, ánh mắt Chu Quang tối sầm.

Anh ta biết Lâm Chính đang cố tình làm khó mình. Sao anh ta có thể khuất phục được. Rõ ràng lúc này Lâm Chính đang là một con chó bị thương thì anh ta có gì phải sợ chứ? Thế nên anh ta mới lấy Trúc Lâm ra để chấn nhiếp Lâm Chính.

Nhưng rõ ràng là Chu Quang đã không hiểu được tính cách của Lâm Chính.

“Sao thế? Lẽ nào anh cảm thấy tôi không đủ tư cách bắt Trúc Lâm của các anh quỳ xuống sao?”, Lâm Chính hét lớn.

Chu Quang run bắn người, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin: “Thần y Lâm, anh…”

“Tôi đếm tới ba, anh không quỳ thì tôi sẽ đánh gãy chân của anh đấy”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

Chu Quang tái mặt: “Thần y Lâm. Anh đừng có quá đáng quá! Tôi nói cho anh biết! Nếu anh bắt tôi quỳ xuống thì mối quan hệ giữa Dương Hoa và Trúc Lâm sẽ thay đổi đấy. Tôi khuyên anh đừng vì một phút nhất thời mà hủy hoại cả tiền đồ tốt đẹp của mình”.

“Một”, Lâm Chính bắt đầu đếm ngược: “Hai!”

Chu Quang run rẩy, rõ ràng là anh ta không cam tâm.

“Ba!”, Lâm Chính hét lớn, anh cũng không nhiều lời, cứ thế đạp chân về phía đầu gối của Chu Quang.

Chu Quang hít một hơi thật sâu, định né tránh. Nhưng tốc độ của anh ta rõ ràng không bằng Lâm Chính.

Rắc!

Rắc!

Âm thanh giòn giã vang lên.

“Á!”, Chu Quang gào thét, chân gập xuống.

Lâm Chính túm tóc anh ta, gằn giọng: “Trước đó tôi đã nghe thấy các người nói với nhau rồi! Sao? Anh còn dám ra tay với vợ của tôi à?”

“Thần y Lâm, tôi…tôi lỡ miệng, chứ không hề có ý nào khác…”, Chu Quang không chịu được cơn đau, đành run rẩy nói.

“Vậy sao? Vậy anh có thể nói cho tôi biết người của Trúc Lâm các người tới Giang Thành làm gì không?”, Lâm Chính lại hỏi.

“Chúng tôi…chỉ muốn…giúp anh..”

“Giúp tôi? Anh có biết thứ tốt nhất có thể giúp tôi là gì không?”

“Là…gì?”, Chu Quang dấy lên dự cảm chẳng lành.

“Xác chết”, Lâm Chính thản

nhiên nói.

| Tải iWin