TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1817: CẬU DỰA VÀO CÁI GÌ?

“Vậy khác gì là chui đầu vào chỗ chết! Chủ tịch Lâm, anh muốn tôi chết không có đất chôn sao?”, người đàn ông vạm vỡ gầm lên.

Anh ta đương nhiên biết thủ đoạn của cốc chủ. Bắt anh ta đi giết cốc chủ thì thà anh ta chết ở đây còn hơn. Bởi vì một khi chọc giận người phụ nữ khủng khiếp đó thì kết cục có sống không bằng chết.

“Vì vậy anh không chịu chứ gì?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Chủ tịch Lâm, nếu anh muốn giết tôi thì giết đi, hà tất phải vòng vo. Lẽ nào tôi đi thì tôi được sống chắc?”, người đàn ông vạm vỡ nghiến răng.

“Anh đi thì đương nhiên được sống rồi”, Lâm Chính nói.

Dứt lời, người đàn ông sững sờ.

“Mặc dù đầu anh to nhưng tôi thấy anh thông minh hơn người đàn ông tên Chu Quang kia nhiều. Quyền quyết định nằm ở anh, anh có thể tin tôi. Nghe này, cơ hội chỉ có một lần thôi”, Lâm Chính điềm đạm nói, sau đó châm một điếu thuốc và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Người đàn ông quỳ xuống, lẳng lặng nhìn Lâm Chính, sau đó nín thở và nói giọng khàn khàn: “Chủ tịch Lâm…tôi nghe theo anh”, anh ta đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi. Vậy thì sao không tin Lâm Chính lấy một lần?

“Rất tốt”, Lâm Chính lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng người đàn ông. Người đàn ông không dám phản kháng. Dù biết viên thuốc có độc thì anh ta vẫn nuốt xuống.

Lâm Chính ghé sát tai anh ta nói gì đó. Người đàn ông trố tròn mắt, nhìn anh bằng vẻ hông dám tin: “Chủ tịch Lâm, điều này…thật sự có thể được sao?”

“Anh chỉ cần làm theo những gì tôi nói là được”, Lâm Chính thản nhiên nói. Người đàn ông toát mồ hôi hột nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

“Tới khách sạn gần đó thuê một phòng, nghỉ ngơi đi. Sau đó 12 giờ tối nay sẽ hành động”.

Lâm Chính vừa nói vừa bước ra khỏi phòng. Người đàn ông sững sờ ngồi lại một hồi lâu.

Lâm Chính đi rời đi luôn thì bỗng bị một người nhân viên ngăn lại: “Chào anh, phiền anh đi cùng tôi. Ông chủ của chúng tôi muốn gặp anh”, người nhân viên mỉm cười.

“Có việc gì không?”, Lâm Chính tò mò hỏi.

“Có lẽ anh mới tới chỗ chúng tôi lần đầu nên chưa rõ quy tắc ở đây. Xung đột vừa nãy xảy ra trong phòng của anh trên thực tế đã vi phạm quy định của sơn trang Tuệ Nguyên chúng tôi, vì vậy ông chủ của chúng tôi muốn gặp anh”, người phục vụ mỉm cười.

Lâm Chính chau mày, anh suy nghĩ rồi nói: “Được, anh dẫn đường đi”.

“Mời anh đi bên này”, người phục vụ dẫn đường cho anh.

Đi qua khu vực phòng dành cho khách, hai người tới một góc sâu của sơn trang. Đó là một đình hóng gió bên cạnh hồ nước.

Lúc này có người đang ngồi ở đây uống rượu. Có vài cô gái xinh đẹp đang đánh đàn và múa trước mặt người này. Cảnh tượng vô cùng xinh đẹp và đầy si mê.

“Ông chủ, anh Lâm tới rồi”, người phục vụ bước tới, khẽ cúi người. Người đàn ông trung niên đang uống rượu nghiêng đầu, nhìn Lâm Chính và mỉm cười.

“Đây là khách ở phòng Thiên Tự phải không? Tôi là ông chủ của sơn trang Tuệ Nguyên, tiếp đãi không được chu toàn, mong cậu lượng thứ”.

“Ông chủ khách khí rồi, có việc gì không?”

“Không có gì, chỉ là muốn hỏi cậu món ăn của chỗ chúng tôi thế nào?”

“Rất ngon”.

“Phục vụ thì sao?”

“Cũng rất nhiệt tình”.

“Nói vậy tức là cậu cũng hài lòng với chúng tôi đúng không?”, ông chủ uống một chén rượu, nheo mắt hỏi.

“Cũng được”, Lâm Chính cảm thấy tò mò. Lẽ nào ông chủ lại muốn điều tra khách hàng sao?

Thế nhưng ông chủ đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh: “Sơn trang đã tiếp đãi cậu như vậy mà tại sao cậu lại phá vỡ quy tắc của sơn trang chúng tôi, gây sự vậy?”

“Gây sự sao?”

“Vừa rồi có tiếng đánh nhau phát ra từ phòng Thiên Tự. Chắc các cậu là dân luyện võ phải không? Âm thanh cũng lớn lắm, khiến khách của phòng khác sợ quá bỏ chạy hết. Cậu thấy chuyện này tôi có nên tìm cậu để nói chuyện không?”, ông chủ lạnh giọng.

“Hóa ra là vậy à?”, Lâm Chính bừng tỉnh và gật đầu: “Chuyện này đúng là tôi không đúng. Tôi xin lỗi, tôi sẽ bồi thường tổn thất cho những phòng còn lại”.

“Bồi thường là đương nhiên rồi, nhưng có những thứ mà bồi thường vẫn không giải quyết được. Mặc dù tôi mở sơn trang chưa được lâu nhưng khách tới chỗ tôi thì phải tuân thủ một quy tắc, đó là không được sinh sự. Bao năm qua không một ai dám phá vỡ quy tắc này. Cậu là người đầu tiên, nên tôi không thể nhắm mắt cho qua được”.

“Vậy ông định thế nào?”

“Yên tâm, tôi cũng không làm khó cậu đâu. Cậu để một tay lại thì có thể đi được rồi”, ông chủ nâng chén rượu vừa uống vừa nói.

Dứt lời, Lâm Chính đanh mặt: “Không có cách giải quyết khác à?”

“Những vị khách bị cậu dọa bỏ chạy đều là những ông chủ lớn cả, chắc chắn bọn họ sẽ không tới sơn trang của tôi nữa. Nếu cậu có thể tìm vài vị khách cũng giàu có như thế thay thế thì tôi coi như chuyện này chưa từng xảy ra”, ông chủ châm thuốc hút vài hơi và đáp lại.

Lúc này Lâm Chính phát hiện ra xung quanh anh xuất hiện thêm vài thuộc hạ của sơn trang. Anh nhìn một lượt và gật đầu: “Được, để tôi sắp xếp”.

“Ồ, xem ra cậu cũng có khả năng đấy nhỉ. Được lắm, vậy tôi sẽ đợi nhé”, ông chủ cười ha ha.

Những nhân vật tai to mặt lớn ông ta cũng gặp nhiều và kết giao không ít nhưng ông ta không sợ vì ông ta tới từ Yên Kinh. Dù những năm gần đây Giang Thành có phát triển, nhưng những nhân vật tầm cỡ ở đây vẫn chưa đủ khả năng để hù dọa ông ta.

Lâm Chính lấy điện thoại ra, bấm số.

“Ừ, tới một chuyến đi. Sơn trang Tuệ Nguyên, tôi gặp chút chuyện, mọi người ai có thời gian thì tới đi”, Lâm Chính nói vài câu rồi tắt máy.

“Không gọi thêm vài cuộc à?”, ông chủ cười hỏi.

“Một là đủ rồi”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Thú vị đấy”, ông chủ cười ha ha sau đó phất tay: “Nào người bạn, ngồi xuống làm một chén đi”. Lâm Chính cũng không hề khách khí, anh bước tới, ngồi xuống và uống cạn.

“Tôi càng lúc càng thích cậu rồi đấy. Yên tâm đi, lát nữa nếu những người cậu gọi tớ không đủ tầm thì tôi sẽ cho người chọn con dao sắc một chút để cậu không cảm thấy đau”, ông chủ mỉm cười.

Lâm Chính không nói gì, chỉ nhìn con dao gọt hoa quả bên cạnh và đưa tay ra lấy. Đám vệ sĩ xung quanh lập tức chĩa súng thẳng về phía Lâm Chính.

Thế nhưng Lâm Chính không làm gì, anh chỉ nghịch con dao. Mặt ông chủ cũng lạnh tanh. Ông ta mỉm cười nhìn anh.

“Ông chủ sơn trang Tuệ Nguyên…ông giúp tôi làm một việc thì thế nào?"

“Trên đời này những người bắt tôi làm việc không nhiều đâu”

“Nhiều hay không tôi không quan tâm, tôi chỉ biết tôi sẽ là một trong số những người đó”.

“Ồ? Cậu dựa vào cái gì?”, ông chủ tỏ vẻ khinh thường.

“Dựa vào cái này”, Lâm Chính nói xong đột nhiên cứa cổ tay của mình.

Phụt! Âm thanh quỷ dị vang lên.

Cổ tay anh đã bị cứa đứt. Ông chủ giật mình.

| Tải iWin