TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1844: BẤT BẠI

Vụt! Luồng sức mạnh phóng thẳng lên trời tạo thành một trụ sức mạnh vô cùng khủng khiếp. Vô số người ở những khu vực lân cận ngước lên nhìn và thất kinh.

“Đó là gì vậy?”

“Sắp có bão sao?”

“Cái này hình như phát ra từ khu vực bỏ hoang ở phía ngoại ô”.

“Mau đi xem sao”.

“Xem gì mà xem. Chỗ đó bị phong tỏa rồi, không ai vào được hết”.

“Tại sao lại phong tỏa?”

“Không biết, hình như là quân đội diễn tập, thấy có rất nhiều người mặc quân phục canh ở đó”.

...

Người dân bàn luận xôn xao. Có rất nhiều nhà báo lao tới để săn tin. Người của Dương Hoa vừa nhìn thấy đã cảm thấy vô cùng lo lắng.

“Khí tức đáng sợ quá. Lẽ nào đây chính là thực lực của đám người tuyệt phạt sao?”, bên ngoài hầm trú ẩn bỏ hoang, Nguyên Tinh trố tròn mắt, nhìn bầu trời bẳng vẻ không dám tin

“Chứng kiến sức mạnh này chúng ta mới thấy mình chẳng là gì. Thần y Lâm thật sự có thể đối phó được với những sức mạnh khủng khiếp như vậy sao?”, Tào Tùng Dương đanh mặt.

Nguyên Tinh hít một hơi thật sâu: “Chúng ta đừng nghĩ nhiều nữa, một cuộc chiến đấu như thế không phải là thứ mà chúng ta có thể đối đầu được đâu. Chúng ta mau đi thôi”.

“Xe đã sắp xếp ổn chưa? Người đâu?”

“Chuẩn bị xong cả rồi”.

“Được, chúng ta mau xuất phát thôi”.

Hai người lên xe rời khỏi Giang Thành. Cột sức mạnh phóng lên trời kia khiến không ít các võ giả khác phát điên. Bọn họ có thể cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp của nó.

Có thể tạo ra được luồng sức mạnh như thế thì đối phương không biết phải mạnh tới cỡ nào? Những người dũng cảm hơn một chút thì cảm thấy tò mò, vội chạy về phía bên này.

Tuy nhiên vì người của Trịnh Nam Thiên đã phong tỏa toàn bộ khu vực nên không ai có thể vào được. Ở bên ngoài, người của Hồng Nhan Cốc cũng đã bị xử lý tương đối.

Những người thông thường không thể nào vào được bên trong, Trịnh Nam Thiên đã điều động những người lính tinh nhuệ nhất trấn áp ở đây.

Đệ tử của cốc chủ dù là những cao thủ khá mạnh nhưng đứng trước máy móc và số lượng người lớn như thế này thì bọn họ cũng không làm gì được.

“Đưa tất cả về, hỏi cho kỹ. Thông báo cho người nhà của họ, để người nhà họ tới đón. Đúng là khốn nạn, luyện công nhiều quá nên não có vấn đề rồi chắc”, Trịnh Nam Thiên tức giận nói.

Những cô gái này khiến ông ta cảm thấy giận lắm. Họ dám lao qua hàng rào phong tỏa à? Bọn họ muốn làm loạn sao?

“Vâng đại thống lĩnh”, tất cả người bên quân đội còng tay đám đệ tử lại và áp giải lên xe. Đợi sau khi đã xử lý xong đám đệ tử của Hồng Nhan Cốc thì Trịnh Nam Thiên mới có thời gian đi vào trong xem tình hình.

Nhìn thấy cột khí phóng thẳng lên trời, Trịnh Nam Thiên tái mặt. Lúc này, mặt đất rung chuyển như bị động đất.

“Chuyện gì vậy”, Trịnh Nam Thiên kêu lên.

“Đại thống lĩnh, có khả năng là động đất", người bên cạnh dìu ông ta và nói.

“Động đất sao? Có lẽ không hề đơn giản như vậy”.

Trịnh Nam Thiên nhìn vào trong, một lúc sau ông ta hét lên: “Nhanh, lấy máy bay camera ra xem tình hình bên trong thế nào”.

“Vâng”, người chiến sĩ vội lấy máy móc ra và điều khiển vào khu vực bên trong. Thế nhưng khi chiếc máy vừa tiếp cận thì lập tức bị phát nổ.

“Tín hiệu bị ngắt rồi, đại thống lĩnh...”, người chiến sĩ kêu lên.

Trịnh Nam Thiên bàng hoàng.

Ông ta biết, người bình thường không thể nào tiếp cận được khu vực trung tâm, nếu không sẽ bị luồng khí tức kia ép nổ.

“Xem ra đành phải...trông cậy vào phúc phần của thần y Lâm mà thôi”, Trịnh Nam Thiên lầm bầm, nhìn vào bên trong bằng vẻ lo lắng.

Rầm! Rầm! Rầm!

Những âm thanh nặng nề vang lên không ngớt. Những làn sóng sức mạnh lan ra bốn phía. Năm người tuyệt phạt dồn lực rót vào cùng vị trí. Sức mạnh được gia trì mang theo sức công phá còn hơn cả một chiếc máy nghiền thịt. Bên trong âm thanh nổ bùm bùm như bom nổ.

Tuy nhiên người thủ lĩnh vẫn không cho rằng như vậy có thể giết được Lâm Chính. Người này gầm lên, tiếp tục dồn sức rót sức mạnh vào cơ thể anh.

Bốn người khác cũng không dám lơ là. Luồng khí xoay chuyển vần vũ như vòi rồng.

Lúc này đừng nói là người mà ngay cả kim cương có bị vứt vào đây tì cũng sẽ bị ép nát. Dù Lâm Chính sở hữu cơ thể võ thần thì anh vẫn bị tiêu hao không ít năng lực.

Cốc chủ lẳng lặng đứng từ xa quan sát. Lúc này, bà ta coi như được an tâm đôi chút.

“Thần y Lâm, cuối cùng thì cậu cũng chết rồi!...Đi cùng tôi thôi...”, bà ta yếu ớt nói, mí mắt nặng trĩu từ từ nhắm lại.

Đúng lúc này...

Bụp! Một bàn tay thò ra.

“Cái gì?”, cốc chủ trố tròn mắt, há hốc miệng, đầu óc cảm thấy trống rỗng. Tất cả những người tuyệt phạt khác cũng cảm thấy hoang mang.

Vụt! Bàn tay lần xuống chộp lấy vai của người thủ lĩnh và quăng đi.

Rầm! Bốn người còn lại không kịp phản ứng, bị cả cơ thể kia quăng trúng người.

Năm người ngã lăn ra đất. Dòng khí tức cùng ngưng được rót vào. Cột khí lao thẳng lên trời cũng dần trở nên mờ nhạt.

Bọn họ vội vàng ngẩng lên nhìn thì thấy Lâm Chính đang bước ra từ cột khí. Vẫn là mái tóc trắng như tuyết đó, vẫn là nước da màu đồng cổ đó.

Nhưng có một điểm khác trước đó là những hoa văn trên người anh bỗng xuất hiện thêm rất nhiều. Những hình vẽ này cử động trông vô cùng quỷ dị khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.

Hơn nữa...khí tức của anh cũng mạnh hơn rất nhiều...

“Đây rốt cuộc là công pháp gì vậy?”, thủ lĩnh tuyệt phạt sững sờ.

“Tôi nói rồi, đây là cấm thuật, mặc dù tôi chỉ có thể dùng một lần”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn, đôi mắt màu vàng lướt nhìn đám đông một lượt.

“Khốn nạn”, người của tuyệt phạt gầm lên, lao lên với vẻ không cam tâm. Thế nhưng khi người này vừa giơ thiết lệnh lên định chém về phía Lâm Chính thì...

Rầm! Lâm Chính đã đấm vào vai đối phương. Trong nháy mắt, vai của người này nát bét, máu bắn tung tóe.

“Sư đệ”.

“Sức mạnh của anh ta đã gia tăng hơn trước nhiều rồi”.

“Có lẽ chúng ta không phải là đối thủ của anh ta nữa rồi, chắc là anh ta đã sắp đạt tới cảnh giới thiên nhân rồi...”

“Đại ca, vậy chúng ta phải làm sao?”, đám đông đồng loạt quay qua nhìn người thủ lĩnh.

“Sư muội đi trước đi, những người khác thì khống chế người này để sư muội có thời gian quay về đại hội báo cáo sự việc lên cho cấp trên”.

Người thủ lĩnh hét lớn và chỉ huy những người còn lại lao lên. Nhưng lần này sức mạnh của họ không đủ để đối phó với Lâm Chính.

Lâm Chính đạp mạnh chân.

Rầm! Mặt đất nứt ra. Khí tức bốc lên từ những khe nứt.

“Nhật Tự Đoạt Hồn! Thiết Lệnh Như Sơn!”, người thủ lĩnh gầm lên, dùng sức mạnh khủng khiếp nhất tấn công về phía Lâm Chính.

Lâm Chính đạp chân bay lên: “Đông Hoàng Hoàn Vũ”.

Anh gầm lên, nguồn sức mạnh cứ thể đổ ập lên người thủ lĩnh. Lúc này khói bụi bay mịt mù, cả không gian như rung chuyển.

Cốc chủ cũng bị đánh bật ra, ngã rầm xuống đất. Lâm Chính và người thủ lĩnh dừng lại.

Những người tuyệt phạt khác cũng trố tròn mắt. Bọn họ không biết ai thắng ai thua, chỉ tò mò nhìn về phía trước.

Thế nhưng một giây sau.

Cạch! Thiết lệnh trong tay người thủ lĩnh đột nhiên bị

gãy làm hai và rơi xuống đất...

| Tải iWin