TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1847: TUYỆT THẾ ĐỈNH PHONG

Cùng với sự thần phục của người tuyệt phạt, cuộc chiến cuối cùng cũng kết thúc.

Lâm Chính khẽ thở phào, sau đó hô lớn. Đám người Từ Thiên, Từ Hải ở bên ngoài nghe thấy vậy bèn chạy tới.

Thấy cảnh tượng tan hoang trước mặt ai cũng sợ hết hồn. Thật chẳng khác gì thế giới bị hủy diệt.

Bọn họ thận trọng tiến lại gần Lâm Chính. Nhìn thấy bộ dạng của anh, ai cũng thất kinh.

“Chủ tịch Lâm”, hai người cung kính nói. Họ run rẩy.

“Từ Thiên, ông đưa những người này tới cho Tần Bách Tùng giám sát. Làm gấp rút, nghe này, nhất định phải giữ kín thân phận của họ, không được để lộ ra ngoài. Nếu như để người ngoài biết được thân phận của họ thì không những tôi phải chết mà ngay cả người thân bạn bè của mọi người cũng phải chết, rõ chưa?”, Lâm Chính trầm giọng.

Dứt lời, tất cả đều cảm thấy thót tim.

“Vâng...vâng...”, hai người vội vàng nói.

Một chuyện quan trọng như vậy, đương nhiên bọn họ cũng phải tự làm rồi! Người tuyệt phạt được đưa đi, mọi thứ trở lại bình thường.

Lâm Chính nhìn xung quanh và dừng lại ở cốc chủ đang nằm trên một đống đá ở đằng xa.

“Kết quả này chắc là bà cũng không ngờ tới phải không?”, Lâm Chính bước tới.

“Đúng vậy...”, cốc chủ yếu ớt đáp lại, đôi mắt trông tối đi nhiều. Việc mất máu nhiều khiến bà ta không còn sức nữa.

“Cậu thắng rồi...thần y Lâm...Cậu có thể kết thục cuộc đời tôi bất cứ lúc nào. Nhưng trước đó...cậu có thể...trả lời tôi một câu được không”, bà ta yếu ớt nói.

“Bà nói đi”.

“Cấm thuật của cậu...rốt cuộc là gì vậy? Sao có thể khiến cậu thắng được cả người tuyệt phạt thế? Loại cấm thuật này ...thật sự tồn tại sao?”

Dứt lời, Lâm Chính rơi vào im lặng. Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: “Cấm thuật của tôi có tên là Tuyệt Thế Đỉnh Phong Thuật, được ghi trong Hoàng Đế Nội Kinh, một thuật pháp có thể giúp con người làm những việc vượt quá khả năng của họ...”

“Tuyệt Thế Đỉnh Phong Thuật sao...cậu thi triển thuật pháp này...đã phải giết chết bao nhiêu người rồi?”, cốc chủ nói.

“Một người”.

“Một người?”

Cốc chủ kinh ngạc: “Cấm thuật gì mà chỉ giết một người đã có thể thi triển được vậy? Nếu vậy thì sao có thể gọi là cấm thuật được?”

“Giết một người thì không được gọi là cấm thuật sao? Xem ra bà khinh thường mạng sống nhỉ?”, Lâm Chính lắc đầu.

“Hừ, đương nhiên tôi là người như thế. Còn cậu, là thần y Lâm mà lại có thể hi sinh tính mạng của người khác để đội lấy lợi ích cho bản thân, thế mà lúc nào cũng nói là mình học y, lương y như từ mẫu. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì cậu nhất định sẽ bị cả thế giới chửi vào mặt đấy”, cốc chủ cười lạnh. Thế rồi bà ta lại ho khù khụ và thở rít lên.

Lâm Chính chỉ lạnh mặt nói với bà ta: “Tôi hi sinh mạng người để thi triển cấm thuật từ khi nào thế?”

“Không phải cậu vừa mới nói sao?”, cốc chủ mỉm cười, nhưng bỗng nhiên bà ta nghĩ ra điều gì đó bèn tái mặt, trố tròn mắt, nhìn anh bằng vẻ không dám tin: “Ý của cậu...lẽ nào?”

“Đúng, thứ mà tôi hiến tế không phải là mạng của người khác mà là của chính tôi”

Lâm Chính giơ tay lên. Một con rắn đang nhúc nhích ở cánh tay của anh. Cốc chủ nhìn hình thù kỳ dị, khuôn mặt bà ta hiện lên vẻ hoảng sợ...

“Đây là...độc sao?”

“Đúng! Một loại độc sống!”

Lâm Chính nói giọng khàn khàn: “Loại độc này có thể nghịch chuyển nhiều thứ. Tôi dùng hết cả một cây Sâm Hoàng, dùng hết toàn bộ dược liệu mà mình thu thập để kích hoạt toàn bộ tiềm lực trong cơ thể. Hiện tại tôi có sức mạnh của 50 năm nữa gộp lại. Nói cách khác, đợi những tác dụng đó kết thúc thì cơ thể tôi sẽ bị nổ không khác gì bình ga. Không có bất kỳ loại thuốc nào trên đời này có thể cứu được tôi”.

Di chứng của lần này còn khủng khiếp hơn lần đối đầu với thôn Dược Vương rất nhiều. Lần này anh bị trúng độc. Hơn nữa là độc được tạo ra từ dược liệu và cấm thuật mà anh sử dụng.

“Cốc chủ không thể hiểu được...

“Vậy là cậu sử dụng thủ đoạn một mất một còn?”, cốc chủ lầm bầm nói.

“Vốn cấm thuật này dùng để đối phó với bà nhưng thật không ngờ mọi chuyện lại nằm ngoài dự đoán của tôi. Vì vậy tôi cũng bất đắc dĩ”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

“Ha ha…thần y Lâm, xem ra cuộc chiến giữa chúng ta…không có người thắng kẻ thua rồi. Có lẽ tất cả đã là số mệnh”.

Cốc chủ yếu ớt nói, có vẻ bà ta cảm thấy hài lòng lắm nên từ từ nhắm mắt lại. Điều khiến bà ta cảm thấy day dứt chính là những thủ đoạn vô cùng khó hiểu này của Lâm Chính.

Một khi mọi thứ đã rõ ràng thì bà ta chẳng còn gì phải suy nghĩ nữa. Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Người thắng chắc chắn không phải là bà”.

Dứt lời cốc chủ vội mở mắt nhìn anh.

“Ý của cậu là gì…?”

“Đợi xem số mệnh đi!”, Lâm Chính nói.

“Lẽ nào…cậu vẫn có thể sống sao? Không, không thể nào. Cậu không thể sống được. Chắc chắn cậu sẽ chết. Chắc chắn là như vậy”, cốc chủ lập tức hiểu ra được điều gì đó nên cảm thấy không cam tâm. Bà ta hét lên.

Thế nhưng do quá đà mà…

Phụt! Bà ta nôn ra một ngụm máu tươi, cả cơ thể co giật và không thể cầm cự thêm được nữa. Thấy bà ta chẳng còn sống được bao lâu, Lâm Chính thở dài, quay người rời đi.

“Thần…y Lâm”, bà ta phát ra tiếng kêu đau khổ. Rồi cuối cùng tắt thở. Cốc chủ đã chết như vậy đấy.Cuộc chiến đã kết thúc. Nhưng đối với Lâm Chính, cuộc chiến này không phải vì thua hay thắng.

Vì tất cả đều là kẻ thua cuộc. Chẳng có ai là thắng cả. Lâm Chính trầm giọng, nhắm mắt lại, tự cảm thấy bất lực.

Lúc này...

Phụt! Anh đột nhiên nôn ra một dịch thể màu đen kịt. Rõ ràng đó là máu của anh. Nó không còn màu đỏ nữa mà chuyển sang màu đen. Có vẻ như hoạt độc đã chiếm tới 70% cơ thể anh mất rồi.

Một bóng hình chạy tới.

“Thần y Lâm”, người này kêu lên.

Lâm Chính nhìn, đó là Liễu Như Thi – cháu của Dượng Vương.

Nhìn thấy bộ dạng lúc này của anh, cô gái cảm thấy đau đớn, vội vàng chạy tới dìu.

“Đừng động vào”, Lâm Chính ôm ngực quát. Liễu Như Thi khựng người.

“Hoạt độc trên người tôi có khả năng truyền nhiễm. Đừng tiếp xúc với tôi. Muốn tiếp xúc phải đi găng tay và đeo khẩu trang. Liễu Như Thi, lần này phải phiền tới cô rồi”, Lâm Chính nói.

Hoas ra Liễu Như Thi tới là do anh gọi điện. Mục đích là để nhờ cô gái lo hậu sự cho mình.

“Thần y Lâm, loại độc của anh có thể loại bỏ như thế nào?”, Liễu Như Thi gấp rút hỏi.

“Không phải tôi nói rồi sao? Đưa tôi tới đó, mời người ở đó ra tay thì may ra…còn có cơ hội”.

Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

“Nhưng thần y Lâm…phía bên đó có đồng ý ra tay không?”, Liễu Như Thi bặm môi, tỏ ra do dự.

“Đưa tôi đi là được. Thời gian của tôi không còn nhiều nữa, không thể chần chừ được”.

Lâm Chính trầm giọng. Liễu Như Thi rơi nước mắt. Cô gái không dám nói nhiều, lập tức đeo găng tay và dịu Lâm Chính rời đi.

Mấy người Từ Thiên đi thu dọn thi thể của cốc chủ. Lâm Chính được sắp xếp lên một chiếc xe cứu thương đỗ ở bên ngoài và được đưa tới sân bay Giang Thành.

“Cậu nhóc đó thế nào rồi?”, Trịnh Nam Thiên chạy tới hỏi.

“Ông Trịnh, tình hình hiện tại của chủ tịch Lâm rất cấp bách. Không nói trước được điều gì”, Kỷ Văn nói.

“Thằng nhóc này…”, Trịnh Nam Thiên tức giận mắng nhưng lại cảm thấy nghẹn ngào.

“Ông Trịnh, chủ tịch Lâm đã dặn rồi, chuyện ở Giang Thành giao cho ông, hi vọng ông có thể giúp để ý một chút, sau này nhất định chủ tịch sẽ hồi tin với ông”, Kỷ Văn lại nói.

“Hồi tin…hồi tin gì?”

“Tin bình an”.

“Cái gì? Ý của cậu là…”

“Nếu một ngày sau mà chủ tịch Lâm có thể hồi tin được cho ông thì chứng tỏ anh ấy bình an vô sụ, còn nếu không…” , nói tới đây ánh mắt Kỷ Văn tối đi nhiều…

Trịnh Nam Thiên nghe thấy vậy thì tái

mét mặt, cơ thể loạng choạng…

| Tải iWin