TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1857: HUYỀN THIÊN ĐAN

Mặc dù Hoạt Độc trên người Lâm Chính chưa được giải hết, nhưng nhờ kỹ pháp đặc biệt của thiên cung Trường Sinh, Hoạt Độc đã được áp chế thành công.

Trong đêm, Lâm Chính một mình ngồi trên giường châm cứu.

Thu Phiến mang nước rửa mặt tới cho anh, đặt ở trên bàn.

Cô ấy nhìn người đàn ông đẹp như thiên thần ở trên giường, rốt cuộc trong mắt vẫn lộ ra sự thương tiếc.

“Anh Lâm, vì cơn giận nhất thời mà phải làm đến mức đó sao?”, cô ấy không nhịn được nói.

“Đây không phải là cơn giận nhất thời. Tôi đã tận mắt nhìn thấy Như Thi liều cả mạng sống, quên mình vì tôi, mà người sỉ nhục cô ấy đang ở trước mắt, nếu tôi trơ mắt nhìn thì sao có thể làm người?”, Lâm Chính nói.

“Nhưng vậy cũng đâu đến nỗi phải liều mạng”, Thu Phiến khuyên nhủ.

“Liều mạng? Ha ha, cô sai rồi, đối phó với một Tiết Tường vẫn chưa đến mức đó”, Lâm Chính lắc đầu cười nói.

“Anh lớn tuổi hơn tôi nên tôi mới gọi anh một tiếng anh Lâm, nhưng thời gian vào sư môn của anh rõ ràng không dài bằng tôi. Anh không hiểu y thuật của thiên cung, nó huyền ảo và vĩ đại, vượt ngoài tầm hiểu biết của người thường. Tôi không biết y thuật của anh thế nào, nhưng chắc chắn không thể sánh bằng với y thuật thiên cung!”, Thu Phiến sốt ruột nói.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.

Thu Phiến nhíu mày, không nói gì nữa, quay người rời đi.

Lâm Chính tiếp tục châm cứu.

Thật ra những năm qua, Lâm Chính luôn nghiên cứu y thuật của thiên cung Trường Sinh. Thu Phiến có câu nói không sai, y thuật của thiên cung quả thật vượt ngoài tầm hiểu biết của người thường. Nhiều bản chép tay của các thầy thuốc nổi tiếng thời cổ đại được lưu giữ ở nơi này. Y thuật, châm pháp bị cho là lời đồn hoặc đã thất truyền ở bên ngoài thì nơi đây đều có.

Thậm chí còn có nhiều thủ đoạn y dược mà bên ngoài chưa từng nghe thấy.

Trước kia Lâm Chính chữa các bệnh nan y phức tạp thật ra cũng có sử dụng kỹ thuật của thiên cung Trường Sinh.

Mặc dù khi xưa anh chỉ ở thiên cung Trường Sinh mấy tháng, nhưng mấy tháng đó anh đã đọc được hơn một nửa điển tịch y dược của thiên cung Trường Sinh.

Từ sau sự kiện Ngũ Độc, thiên cung Trường Sinh đại loạn. Mấy ngày đó anh trốn vào Tàng Thư Bảo Các đọc sách cả ngày, thậm chí còn lén chuồn vào khu sách cấm mà chỉ có tôn trưởng mới được đọc.

Cũng chính vì khi đó đọc sách cấm quá mải mê, bị người ta bắt được, anh mới bị nhận định là có liên quan đến sự kiện Ngũ Độc, bị trục xuất khỏi thiên cung.

Do đó, mặc dù anh vào sư môn muộn, nhưng thực ra y thuật của thiên cung anh nắm giữ không hề ít.

“Haizz, cho mình thêm mấy tháng nữa là được rồi”.

Lâm Chính mở mắt ra, lẩm bẩm, trong đầu nhớ tới những cuốn sách vẫn còn chưa đọc hết ở khu sách cấm, toàn thân giống như có kiến bò.

Chỉ tiếc sau sự kiện Ngũ Độc, Tàng Thư Bảo Các đã không cho phép đệ tử ký danh vào trong nữa, càng đừng nói tới đệ tử bị trục xuất như anh.

Sau khi châm cứu một lượt, Lâm Chính lại uống một số đan dược, tạm thời nâng cao thể lực của mình, sau đó rửa mặt, chìm vào giấc ngủ say.

Hoạt Độc bị áp chế, nhưng thể lực của anh vẫn rất yếu, phải ăn no ngủ đủ.

Đương nhiên, trừ những thứ đó ra, anh còn dùng một loại thuốc đặc biệt.

Anh đặt cho nó một cái tên dễ nghe, là Huyền Thiên Đan.

Dùng đan dược đó, ngày mai thể lực của Lâm Chính sẽ không có vấn đề gì, nhưng viên đan dược này cũng có chỗ bất lợi.

Đó là uống xong sẽ ngủ say, ai kêu cũng không tỉnh, cả người giống như mất đi ý thức.

Nhưng đây là thiên cung Trường Sinh, Lâm Chính không nghĩ có ai lại dám làm điều ngang tàng ở đây.

Vào ban đêm.

Đệ tử thiên cung đều về phòng nghỉ ngơi, hoặc là chuyên chú nghiên cứu y thuật.

Cả thiên cung vô cùng yên tĩnh.

Trên con đường u ám, Liễu Như Thi đi về phía trước, mặt không biểu lộ cảm xúc.

Ánh mắt cô ấy vô hồn, nhưng trong sự vô hồn lại toát ra sự kiên cường.

Còn có một loại khí thế coi thường cái chết.

Chẳng mấy chốc, Liễu Như Thi đã đến trước một dãy nhà thấp bé.

Dãy nhà thấp bé này rất hợp tiêu chuẩn, trang trí xinh đẹp, mang đậm phong cách cổ đại.

Phía trước nhà có một cánh cửa lớn, trên cửa có tấm biển, trên tấm biển có mấy chữ lớn.

Sách có thể trị ưu phiền!

Đây là chữ mà Đại tôn trưởng đích thân viết cho đệ tử chính thức của thiên cung, nơi này cũng là nơi ở của đệ tử chính thức của thiên cung.

Tiết Tường khá có địa vị trong các đệ tử chính thức, nơi hắn ở cũng là dãy nhà lớn nhất.

Liễu Như Thi đi tới, gõ cửa.

“Ai đấy?”.

Bên trong vang lên giọng nữ mất kiên nhẫn.

Đó là giọng của Lý Đào.

Hai người họ đã là người yêu, đương nhiên ở chung một chỗ.

“Lý Đào sư tỷ, là em, Liễu Như Thi”, Liễu Như Thi mấp máy môi, lên tiếng.

Bên trong yên tĩnh một lúc, sau đó là một trận loạt soạt.

Không lâu sau, Lý Đào mặc quần áo không chỉnh tề mở cửa ra.

Sau khi liếc nhìn Liễu Như Thi tiều tụy ở ngoài cửa, khẽ cười nói: “Ô, con khốn, sao lại tới đây rồi?”.

“Lý sư tỷ, em muốn nói chuyện với chị và Tiết

sư huynh, có được không?”, Liễu Như Thi cắn môi nói.

| Tải iWin