TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1859: THẤT BẠI CHÍNH LÀ CHẾT

Hành động này của Liễu Như Thi nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.

Ai có thể ngờ được cô ấy lại có ý định giết Tiết Tường chứ?

Nhưng nghĩ kĩ thì cũng có lý.

Nếu Tiết Tường chết thì đương nhiên trận đấu y sinh tử vào ngày mai sẽ bị hủy.

Đây là dự định tệ nhất của Liễu Như Thi, nếu không đàm phán được với Tiết Tường thì cô ấy chỉ đành dùng thủ đoạn cực đoan này.

Tuy cô ấy giết được Tiết Tường thì bản thân cũng sẽ bị thiên cung Trường Sinh xử cực hình, nhưng giờ phút này, cô ấy đã không còn nghĩ được nhiều như vậy nữa.

Chỉ có điều…

Mọi chuyện đương nhiên không suôn sẻ như cô ấy nghĩ.

Cô ấy đâm ở khoảng cách gần, chẳng khác nào Kinh Kha hành thích Tần Vương.

Con dao găm cũng đâm vào lồng ngực Tiết Tường một cách dễ dàng thuận lợi.

Nhưng mũi dao chưa đâm vào được bao nhiêu thì khựng lại.

Hóa ra Tiết Tường đã túm chặt lấy cổ tay của Liễu Như Thi.

“Hả?”.

Liễu Như Thi sửng sốt, lập tức dùng hết sức bình sinh đâm con dao găm vào sâu hơn.

Nhưng sức của cô ấy sao có thể so với Tiết Tường?

“Con khốn này, mày chán sống à?”, Tiết Tường chửi bới, tát mạnh một cái vào mặt Liễu Như Thi.

Hắn dùng sức không biết mạnh hơn Lý Đào bao nhiêu lần, Liễu Như Thi trúng cái tát này, khóe miệng liền bật máu, nặng nề ngã xuống đất.

“Sư huynh!”, Lý Đào bị dọa phát sợ, vội vàng xông tới, tay chân luống cuống.

“Con đĩ!”, Tiết Tường nổi giận đùng đùng, đẩy Lý Đào ra, xông về phía Liễu Như Thi tay đấm chân đá.

Liễu Như Thi cuộn tròn người lại, run lẩy bẩy, định đánh trả nhưng cô ấy không phải là đối thủ của hắn.

“Con chó này!”.

Lý Đào cũng xông tới, tát cho Liễu Như Thi mấy cái.

“Ai bảo mày đến giết tao? Có phải là thằng chó Lâm Chính kia không?”, Tiết Tường tức giận chửi bới.

“Không phải, đây là quyết định của riêng tôi!”, Liễu Như Thi lau máu ở khóe miệng, đau đớn nói.

“Quyết định của riêng mày? Mày đừng vờ ngớ ngẩn với tao! Chắc chắn thằng vô dụng kia sợ phải giao đấu với tao, nên bảo mày đến giết tao! Tao mà chết thì đương nhiên trận đấu y sinh tử này sẽ bị hủy bỏ! Nhưng tao nói cho mày biết, còn lâu nhé! Mày phải chết! Thằng vô dụng kia cũng chết chắc!”.

Tiết Tường tức giận nói, sau đó gầm lên: “Lý Đào, giữ tay cô ta lại!”.

“Vâng!”.

Lý Đào lập tức ấn chặt hai tay Liễu Như Thi xuống đất.

Tiết Tường giơ chân lên, đạp xuống không chút do dự.

“A!”.

Một tiếng hét thảm thiết vang khắp ký túc xá đệ tử chính thức.

Rất nhiều đệ tử chạy ra xem.

Cả ký túc xá nhốn nháo.

Cạch!

Cửa phòng Lâm Chính bị Thu Phiến đẩy mạnh ra.

“Anh Lâm! Xảy ra chuyện rồi! Anh Lâm!”.

Thu Phiến vừa gọi vừa chạy về phía Lâm Chính.

Nhưng dường như Lâm Chính không nghe thấy động tĩnh ồn ào này, anh vẫn nằm trên giường ngủ say sưa, không hề động đậy. Nếu không nhờ hơi thở đều đều của anh thì có khi người ta còn tưởng anh chết rồi.

“Anh Lâm! Anh mau dậy đi!”.

Thu Phiến vội lay Lâm Chính.

Nhưng dù cô ấy lay đánh vỗ thế nào, Lâm Chính vẫn không có bất cứ phản ứng gì.

Thu Phiến cảm thấy không đúng.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên những tiếng bước chân gấp gáp.

Sau đó một đám đệ tử xông vào sân, đẩy mạnh cánh cửa phòng dành cho khách.

“Thu Phiến sư tỷ! Tên Lâm Chính kia đâu?”, một đệ tử nổi giận đùng đùng chạy vào, lớn tiếng chất vấn.

“Lâm… Lâm Chính đang ngủ, các cậu có chuyện gì sao?”, Thu Phiến biết rõ còn cố hỏi, tỏ vẻ bình tĩnh nói.

“Vừa nãy Liễu Như Thi ám sát Tiết Tường sư huynh không thành, bọn em nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Lâm Chính. Bây giờ Liễu Như Thi đã bị áp giải đến Thiên Hình Cung gặp Tứ tôn trưởng! Bọn em muốn mang cả Lâm Chính đến đó, cùng tiếp nhận điều tra!”, đệ tử kia nói, rồi vung tay lên, người ở phía sau định ùa tới bắt Lâm Chính đi.

“Dừng tay!”, Thu Phiến quát lớn.

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

“Cút hết cho tôi! Ai dám lại gần thì đừng trách tôi!”, vẻ mặt Thu Phiến nghiêm nghị, lạnh lùng nói.

“Thu Phiến sư tỷ, chị làm cái gì vậy?”.

“Làm gì à? Hừ! Người này do Ngũ tôn trưởng chỉ định tôi chăm sóc cẩn thận, không có lệnh của Ngũ tôn trưởng thì không ai được phép làm gì anh ấy hết! Nếu các cậu muốn đưa anh ấy đi, thì được, cầm lệnh bài của tôn trưởng đến đây!”, Thu Phiến hừ mũi.

“Thu Phiến sư tỷ, chị có ý gì hả? Chị muốn bao che cho người này sao?”, đệ tử kia âm trầm quát.

“Tôi chỉ làm theo lệnh! Nếu cậu có gì bất mãn thì có thể đến tìm Ngũ tôn trưởng tố cáo tôi! Nếu các cậu dám coi thường mệnh lệnh của Ngũ tôn trưởng, cưỡng chế đưa anh ấy đi, thì e là người đến tố cáo với Ngũ tôn trưởng sẽ là tôi rồi!”, Thu Phiến mặt không cảm xúc nói.

Mọi người nghe xong đều biến sắc, không dám hành động khinh suất nữa.

Còn sắc mặt của đệ tử kia thì vô cùng khó coi.

“Được! Được! Được lắm! Thu Phiến! Chị cầm lông gà lại tưởng là lệnh tiễn à? Chuyện này tôi sẽ nói rõ ràng với Tiết Tường sư huynh! Chị nên biết người đứng sau chống lưng cho Tiết Tường sư huynh là ai! Bây giờ con khốn Liễu Như Thi định giết hại Tiết Tường sư huynh, chắc chắn người này cũng có liên quan! Chị bao che cho anh ta như vậy, sau này người kia hỏi tội tới thì không ai che chở cho chị được đâu! Bên nào nặng bên nào nhẹ chị hãy nghĩ cho kĩ!”, đệ tử kia lạnh lùng nói, nhìn Thu Phiến chằm chằm.

Sắc mặt Thu Phiến lạnh tanh, không nói câu nào.

“Được! Được! Nếu Thu Phiến sư tỷ đã quyết định như vậy thì chị hãy tự lo thân đi!”, người kia hừ mũi, rồi phất tay dẫn người bỏ đi.

Thu Phiến lạnh lùng nhìn bọn họ rời đi.

Sau khi bọn họ đi khỏi, cô ấy mới ngã ngồi xuống ghế, mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt trắng bệch.

Cô ấy quay đầu lại nhìn Lâm Chính đang nằm trên giường, xông tới dốc hết sức vả mạnh mấy cái vào mặt anh.

Nhưng… Lâm Chính vẫn không có bất cứ phản ứng gì.

“Làm sao bây giờ?”, Thu Phiến vô cùng đau đầu.

Cùng lúc đó, ở Thiên Hình Cung.

Một đám đệ tử áp giải Liễu Như Thi đầu tóc rũ rượu, toàn thân dính máu đi vào trong cung.

“Đi! Đi gặp tôn trưởng!”.

“Khốn kiếp, dám giết Tiết Tường sư huynh! Không thể tha thứ được!”.

“Đáng chết! Đáng chết!”.

“Hèn hạ!”.

Các đệ tử đồng môn đi cùng đều chửi rủa, tức giận trừng mắt nhìn Liễu Như Thi đang bị áp giải.

Nếu không phải đây là thiên cung Trường Sinh, đệ tử không được phép dùng tư hình, thì bọn họ đã xé xác người phụ nữ “ác độc” này rồi.

Thiên Hình Cung đã nhận được tin từ lâu.

36 Hình Đường Thủ của Thiên Hình Cung đã có mặt.

Tứ tôn trưởng mặc áo bào màu đen, uy nghiêm ngồi ở phía trên.

Liễu Như Thi bị lôi vào, các đệ tử áp giải cô ấy vung tay lên.

Bốp!

Liễu Như Thi nặng nề ngã xuống đất, nhưng cô ấy không

| Tải iWin