TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1927: THANH LONG ĐẠI SƯ HUYNH

Thỏa hiệp như vậy sao? Có rất nhiều đệ tử không cam tâm. Không cần thiết mà. Ở đây có nhiều cao thủ như vậy, hơn nữa còn là Tử Huyền Thiên, hà tất phải nhún nhường trước. một tên miệng con hôi mùi sữa chứ?

Rất nhiều người tỏ ra tức giận. Vì những người đệ tử này không hề biết tới sức mạnh đáng sợ của cơ thể thần võ.

Chỉ có Tửu thúc bá, La các chủ - những người đã từng trải qua sóng gió mới biết sức mạnh khủng khiếp của cơ thể này.

Đúng như những gì Lâm Chính nói. Anh không tiêu diệt nổi Tử Huyền Thiên nhưng nếu muốn sát giới thì có thể giết được vô số đệ tử của bọn họ. Khiến máu chảy thành sông là điều mà anh hoàn toàn có thể làm được.

Nếu giờ tấn công anh thì đến quá nửa những người ở đây sẽ không thể sống được. Vì một cơn tức giận mà hi sinh như vậy thì thật không đáng.

Đừng thấy Lâm Chính chỉ có một mình mà nhầm. Uy lực của anh là điều không thể xem nhẹ được. Cũng chính vì thế mà Chấn Hám Sơn quyết định thỏa hiệp.

“Xem ra Chấn đại nhân cũng rất có thành ý. Nếu đã vậy thì tôi cũng sẽ không làm khó Tử Huyền Thiên nữa. Thế này, tôi muốn các người chữa trị thương thế cho đệ tử của tôi. Những người sỉ nhục, làm hại anh ta đều phải thay phiên phục vụ anh ta cho tới khi khỏi hoàn toàn”, Lâm Chính nói.

“Không thành vấn đế. Chuyện này vốn là lỗi của bọn họ, để bọn họ chịu khổ một chút không sao cả”, Chấn Hám Sơn đồng ý.

“Cái gì? Chấn đại nhân! Lễ nào Bích Như cũng phải phục dịch Vệ Tân Kiếm sao?”, Chu Bích Như cuống cả lên.

“Điều này..”, Chấn Hám Sơn tỏ ra do dự.

“Cô gái này phụ trách dọn dẹp nơi ở của Tân Kiếm như là quét dọn, cọ nhà vệ sinh, vân vân...nếu không nghe theo thì đừng nghĩ tới việc hòa giải”, Lâm Chính trầm giọng.

“Quá đáng”, Chu Bích Như tức giận gào lên định lao tới nhưng bị ghì lại.

“Sư tỷ, đừng kích động”. “Sư tỷ không phải là đối thủ của anh ta đâu”.

Một đệ tử vội khuyên can. Chấn Hám Sơn lập tức lên tiếng: “Không thành vấn đề Lâm Chính. Tôi đồng ý với cậu”.

“Chấn đại nhân”, Chu Bích Như quay lại nhìn ông ta bằng vẻ không dám tin. Thế nhưng Chấn Hám Sơn mặc kệ cô ta. Ông ta biết giờ có giải thích thế nào với Chu Bích Như cũng không được, đành phải ổn định tình hình rồi tính tiếp.

“Chết tiệt”, Chu Bích Như hầu như muốn phát điên, Nguyên Lam Y vội vàng giữ cô ta.

“Sư tỷ đừng kích động! Lúc này có nói gì cũng vô ích thôi, Chấn đại nhân có địa vị cao hơn sư tỷ mà. Tạm thời mình nhẫn nhịn, rời khỏi đây đi tìm chưởng môn, để chưởng môn lấy lại công bằng cho chúng ta sẽ tốt hơn”.

“Nhưng chưởng môn đã bế quan rồi. Đợi đến khi ông ấy ra thì không biết là sẽ tới ngày tháng năm nào nữa. Tới khi đó có nói gì thì cũng đã muộn”, Chu Bích Như tức giận nói.

“Sư tỷ quên rồi sao, chị có thể tìm đại sư huynh đi mời chưởng môn xuất quan mà”, Nguyên Lam Y vội nói.

“Đại sư huynh? Ý em là...Thanh Long?”, Chu Bích Như bỗng nhớ ra.

“Đúng vậy, chuyện này Chấn đại nhân không xử lý được, Vi tổng chấp sự cũng thế, La các chủ càng không phải nói, cả Tử Huyền Thiên này chỉ còn Thanh Long đại sư huynh là có quyền lực. Chị có thể nói với anh ấy mà”, Nguyên Lam Y cười nói.

Chu Bích Như nghe thấy vậy bèn suy nghĩ và gật đầu: “Được, lát nữa chị sẽ đi gặp anh ấy. Tới khi đó không chỉ tên Lâm Chính này biết mặt mà đến ngay cả Chấn Hám Sơn cùng đừng hòng thoát khỏi liên đới”.

Chu Bích Như trở nên bình tĩnh hơn, Chấn Hám Sơn cũng mặc kệ cô ta.

“Cậu Lâm, như vậy được chưa?”, Chấn Hám Sơn hỏi.

“Đương nhiên là chưa. Tôi còn cần một thứ nữa để tiến hành chữa chị cho đồ đệ của tôi. Các người phải cung cấp thứ đó thì chuyện này mới dừng lại”.

“Thứ gì?” “Cỏ Tam Thánh”. “Cỏ Tam Thánh sao?”

Chấn Hám Sơn giật mình. Ông ta suy nghĩ rồi ý thức ra được điều gì đó: “Cỏ Tam Thánh không phải dùng để trị thương. Với y thuật của cậu mà muốn chữa cho Tân Kiếm thì cũng chẳng phải chuyện gì khó. Có lẽ cậu dùng cho mình thì đúng hơn có phải không?”

“Ông không cần quan tâm”, Lâm Chính không định giải thích.

“Ha ha, cuối cùng thi tôi cũng hiểu ra rồi. Cậu lấy danh nghĩa đòi công bằng cho Tân Kiếm nhưng cũng vì là để lấy thuốc này đúng không, nếu không sao đang yên đang lành cậu lại tới đây, đứng ra vì một người đệ tử chỉ nhận qua lời nói

xuông chứ? Xem ra giờ tất cả mọi thứ đã khá rõ ràng rồi. Hám Sơn bật cười.

Lâm Chính không nói gì. Vì đúng là như vậy. Anh đứng ra đòi công bằng cho Tân Kiếm là vì cỏ Tam Thánh.

Thực ra trước đó khi Vệ Tân Kiếm bị ngược đãi thì anh luôn đứng bên cạnh quan sát. Bởi vì nếu Vệ Tân Kiếm không bị hành hạ thì anh đâu có cớ gì để ra tay?

Dù cho Chấn Hám Sơn có nhận ra mục đích của anh thì cũng chẳng sao. Vì anh đang thẳng về lý.

“Được, nếu cậu Lâm đã lên tiếng thì đương nhiên tôi sẽ làm. Có điều cỏ Tam Thánh không phải thứ tầm thường, tôi phải bẩm báo lên bên trên đã. Trước mắt chưởng môn không có ở đây, tôi phải báo cáo cho phó chưởng môn. Cậu đợi chút”.

“Bao lâu?”

“Một tiếng là được. Tôi có thể cho người đưa cậu đi nghỉ ngơi và cũng tiện để trị thương cho Tân Kiếm”.

“Được”, Lâm Chính đáp lại. “Cậu Lâm xin mời bên này”, Chấn Hám Sơn mỉm cười.

“Ừm”, Lâm Chính gật đầu, cõng Vệ Tân Kiếm và nói: “Thu Phiến, chúng ta đi”.

| Tải iWin