TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2007 THẾ NHƯNG VÔ ÍCH...

Lâm Chính thấy đầu óc trống rỗng khi chứng kiến vẻ mặt thê lương của Tô Nhu. Chắc chắn là do trước đó Long Giang Phong uy hiếp Tô nhu nên cô mới sợ hãi như vậy.

Lâm Chính suy nghĩ, cố gắng nén cơn giận và trầm giọng: “Tô Nhu, cô đứng lên đi”.

“Chủ tịch Lâm, nếu anh không thả anh Long ra thì tôi sẽ không đứng lên đâu”, Tô Nhu lại khóc thút thít.

Long Giang Phong thấy vậy bèn bật cười.

“Thần y Lâm, tôi nghe nói hình như anh thích cô gái này hả? Ha ha. Cô gái này nói đúng đấy. Nếu như anh giết tôi thì không chỉ có anh mà tất cả những người bên cạnh anh cũng sẽ gặp họa. Bọn họ sẽ chết vô cùng thê thảm. Tin tôi đi, anh không biết được hậu quả nghiêm trọng thế nào đâu”, Long Giang Phong nheo mắt, khuôn mặt trông vô cùng đáng thương.

Lâm Chính hít một hơi thật sâu, nhìn ánh mắt kiên định của Tô Nhu, anh tin nếu anh giết Long Giang Phong thật thì Tô Nhu có lẽ sẽ tự tử ngay.

Bởi vì cô ấy đã quyết rồi,chỉ khi cô ấy chết thì mới có thể hạ được cơn giận của đối phương.

Nghĩ tới đây, Lâm Chính bèn buông tay ra. Hai chân Long Giang Phong chạm mặt đất. Hắn ôm cổ mình, lùi lại.

Thuộc hạ vội vàng lao lên đỡ hän. Mấy người Nguyên Tinh thấy vậy cũng thở phào. Nếu như giết Long Giang Phong ở đây thì coi như là Dương Hoa đã khai chiến với đại hội.Với thực lực hiện tại của Dương Hoa thì có khi đại hội hắt xì một cái thôi, Dương Hoa cũng tắt ngấm.

“Tô Nhu, nể tình cô, hôm nay tôi không giết anh ta”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Cảm ơn chủ tịch Lâm”, Tô Nhu lau nước mắt.

“Ha ha, thần y Lâm của Giang Thành à? Tôi nghe nói anh chiến Nam dẹp Bäc, ai cũng phải khuất phục trước y võ của anh. Tôi còn tưởng anh là người thế nào cơ. Hôm nay xem ra anh chỉ là một kẻ kém cỏi mà thôi”, Long Giang Phong cười khẩy, nhổ ra một ngụm nước bọt.

“Còn cô gái này, ông cũng không vội. Sớm muộn gì cô cũng phải lên giường với tôi thôi. Thần y Lâm, anh không bảo vệ được họ đâu”.

Long Giang Phong cười ha ha rồi phất tay, ra lệnh cho thuộc hạ rời đi. Đúng lúc này, Lâm Chính lại lên tiếng: “Ai cho anh đi thế?”

“Còn việc gì sao?”

“Tôi chỉ nói là không giết anh chứ có nói là không động vào anh đâu”, Lâm Chính đáp lại.

“Cái gì?”, Long Giang Phong giật mình.

Sở Vệ Sử ở bên cạnh bỗng nghĩ ra điều gì đó bèn hét lớn: “Cậu Long, cẩn thận, mau né ra”.

Nhưng...đã không kịp nữa rồi. Lâm Chính đột nhiên vung tay lên phóng châm vào người Long Giang Phong. Cơ thể hắn lập tức mềm nhữn. Hắn ngã ra đất.

“Cậu Long”, đám đông thất kinh. Lâm Chính bước tới.

“Thần y Lâm, cậu định làm gì vậy?”, Sở Vệ Sử hét lớn.

Lâm Chính mặc kệ. Người của đại hội lập tức ngăn lại. Đám người Nguyên Tinh cũng bước lên cản họ.

“Thần y Lâm, cậu đừng hòng nghĩ tới việc làm hại cậu Long”, Sở Vệ Sử cuống lên, dù không phải là đối thủ của Nguyên Tinh và Lâm Chính thì ông ta vẫn phải chặn lại.

Lâm Chính chỉ rút châm ra, phóng tiếp về phía Long Giang Phong.

“ÁI!", Long Giang Phong hét lớn, cả người giống như đang đau đớn lắm. Hắn co giật điên cuồng.

Lâm Chính lấy ra một viên đan dược, nhét vào miệng hắn.

Ức..Viên đan dược trôi xuống bụng. Long Giang Phong vội vàng siết cổ mình như muốn nôn viên thuốc ra. Thế nhưng vô ích...

“Cậu...vừa cho cậu Long dùng thứ gì vậy?”, Sở Vệ Sử tức giận nói.

“Độc dược, còn phải hỏi sao? Lế nào ông muốn tôi bón thuốc bổ cho anh ta?”, Lâm Chính hờ hững đáp lại.

“Cậu...

Lâm Chính lại lấy ra một cây châm nữa, tiếp tục đâm vào người Long Giang Phong.

Mặc dù võ kỹ của Long Giang Phong không tệ, nhưng ở trước mặt Lâm Chính thì rõ ràng là hắn không phải là đối thủ. Hắn bất động hoàn toàn. Sau một lúc, Lâm Chính lại nhét thêm vài viên đan dược và một ít bột vào miệng hắn rồi mới buông ra.

Lúc này Long Giang Phong co giật mãnh liệt, miệng sùi bọt mép. Cơ thể hắn như vừa tiếp phải điện, mắt trợn ngược rồi ngất lịm.

“Cậu chủ”, người của đại hội vội vàng chạy tới.

Lâm Chính phất tay, đám người Nguyên Tinh lùi ra. Thế là thuộc hạ của hản lao lên đỡ hắn dậy và kiểm tra.

“Cậu đã làm gì cậu chủ của chúng tôi?...Cậu đã giết cậu ấy rồi sao”, Sở Vệ Sử hai mắt đỏ như máu, gào lên.

“Yên tâm, anh ta không chết được đâu. Trên thực tế, anh ta cũng không hề bị thương. Lát nữa sẽ tỉnh lại thôi”.

"Ngoài ra thì thể xác anh ta cũng đang tăng lên, huyết mạch, xương cốt, lục phủ ngũ tạng cũng khỏe hơn. Thậm chí là võ kỹ cũng đã đột phá lên rồi. Các người có thể kiểm tra”, Lâm Chính nói tiếp.

Đám đông sững sờ. Sở Vệ Sử chau mày, đưa tay ra bắt mạch cho Long Giang Phong. Một lúc sau, ông ta thất kinh: “Ôi trời, cậu Long đã đột phá thật rồi”.

“Cái gì?" “Chuyện gì vậy?”

Đám đông trố tròn mắt. Dùng nhiều thuốc của Lâm Chính như vậy. Không bị làm sao mà lại còn có lợi lạc ư?

“Thần y Lâm...rốt cuộc cậu...làm gì vậy?”, Sở Vệ Sử hỏi. Ông ta không tin Lâm Chính lại tốt như thế.

“Các người đừng vội cảm ơn, đừng vội thấy vui cho chủ của mình. Mặc dù cơ thể anh ta có sự cải thiện nhưng không sống được bao lâu nữa đâu. Tôi đã gieo độc vào cơ thể anh ta. Nếu như không có thuốc giải thì cùng lắm là anh ta sống được một tuần thôi”.

“Hả””, tất cả đều tái mặt. “Thần y Lâm, cậu quá to gan”, Sở Vệ Sử nhảy

tới, chỉ tay thẳng mặt Lâm Chính: “Cậu mau giao thuốc giải ra đây”.

“Đó là câu mà ông đủ tư cách để hỏi tôi sao?”

Lâm Chính hừ giọng: “Long Giang Phong làm xăng làm bậy ở Giang Thành như vậy, cút về nói với ông chủ của các người rằng nếu không có lời giải thích thích đáng cho tôi thì tới mà nhặt xác của Long Giang Phong đi”.

“Láo! Thần y Lâm. Chưa có một ai dám uy hiếp đại nhân hét", Sở Vệ Sử gầm lên.

Lâm Chính chỉ bước tới, tứm cổ áo ông ta và lạnh lùng nói: “Trước không có, giờ thì có rồi đấy”.

| Tải iWin