TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2152 “ĐẾ QUỐC ANH HOA VẠN TUẾ”.

Sau khi người này bước lên võ đài, người xung quanh đều nhìn chăm chăm người này.

Đây là một người đàn ông trung niên mặc đồ võ thuật màu đen.

Người đàn ông đeo kính, tóc bạc phơ, vẻ mặt khá nghiêm túc, trên ngực có gắn một ký hiệu.

Đó là ký hiệu của Hiệp hội Võ thuật Yên Kinh.

“Ông đến khiêu chiến tôi sao? Tôi cho ông cơ hội ra tay trước, tránh việc lát nữa ông không đánh được thì lại thua rất thảm”, Nakagawa mỉm cười nói.

'Thế nhưng người đàn ông trung niên lại lắc đầu.

“Cậu Nakagawa, tôi không đến để khiêu chiến với cậu, tôi tên là Phùng Hâm, là người của Hiệp hội Võ thuật Yên Kinh”.

“Hiệp hội Võ thuật? Ông lên đây không khiêu chiến chứ lên làm gì?”

“Tôi có vài câu hỏi muốn hỏi cậu Nakagawa, không biết cậu Nakagawa có tiện trả lời không?”, Phùng Hâm nói.

Nakagawa cau mày, không biết người này có ý đồ gì, suy nghĩ một chốc mới ậm ừ nói: “Tôi tới đây tỷ thí võ công, không phải đến để tán gẫu với ông, ông cần gì thì chờ tôi đánh xong hãng nói”.

Nakagawa không ngốc, nếu gã nói sai gì đó trước mặt nhiều người như vậy thì chẳng phải để lại chứng cứ để người ta bắt chẹt sao?

Đến lúc đó chẳng phải một bàn cờ hay lại bị thất bại à?

'Thế nhưng Phùng Hâm cũng biết chắc Nakagawa sẽ không thành thật nói chuyện với ông †a nên ông ta bèn nói: “Cậu Nakagawa, cậu muốn khiêu chiến với thần y Lâm ở đây, chẳng phải có âm mưu gì à?”

Vừa nghe ông ta nói thế, mọi người đều ngạc nhiên.

“Âm mưu? Âm mưu gì thế?” “Lẽ nào đây đều là bãy”. Không ít người lên tiếng bàn tán.

Nakagawa sầm mặt, Phùng Hâm này vừa đến đã giở trò.

Lần này nếu không đối chất với ông ta, người khác chắc chản sẽ nghĩ gã chột dạ.

“Người của Hiệp hội Võ Thuật gì đó, ông đừng có mà bôi nhọ tôi ở đây. Sao nào? Là thần y Lâm của các ông không dám đến nên mới bảo ông đến bôi nhọ tôi ư?”, Nakagawa nói.

“Tôi không biết thần y Lâm có tới hay không nhưng tôi phải hỏi cậu, tại sao cậu bỗng dưng dựng võ đài, tại sao nửa đêm lại có nhiều bạn bè, phóng viên chạy đến sân vận động phát sóng trực tiếp trận đấu của cậu và thần y Lâm như vậy? Tôi nghĩ chuyện này chắc chắn có âm mưu từ trước. Hôm nay cậu đến đây không chỉ là để tính kế thần y Lâm, đúng không?”, Phùng Hâm hét lớn.

Giọng ông ta rất có nội lực, vừa lớn tiếng hét lên, tất cả các phòng livestream đều có thể nghe rõ mồn một giọng của ông ta.

Rất nhiều phòng livestream đều bùng nổ.

“Gì cơ? Muốn tính kế thần y Lâm à?”

“Thật sao?”

“Tôi đã nói rồi đám người đế quốc Anh Hoa này chẳng có tên nào có lòng tốt cả”.

“Hừ, vô duyên vô cớ tự dưng đối đầu với thần y Lâm, vốn dĩ đã cảm thấy khó hiểu, giờ xem ra mọi chuyện đều có thể giải thích được rồi”.

“Hèn hạ thật đấy”.

Các cư dân mạng trong nước đều lên tiếng chỉ trích.

Nhưng các cư dân mạng ở nước ngoài đều chỉ hóng chuyện, không có ý kiến gì.

Dù sao đây cũng chỉ là lời của mỗi Phùng Hâm, không có bất kỳ chứng cứ, cũng không thể chứng minh.

Nakagawa bật cười.

Gã nhìn Phùng Hâm chằm chằm, nheo mắt lại nói: “Đám vô dụng các ông, nếu không dám đánh với tôi thì cứ nói thẳng, sao lại phải nói nhiều lời vô nghĩa như vậy? Ở đây có rất nhiều người đang nhìn, có bạn bè truyền thông từ các nước khác dõi theo, sao tôi có thể tính kế với thần y Lâm trước mặt mọi người được chứ?”

Phùng Hâm sửng sốt. Nakagawa lại hét lên nhưng gã lại hét vào mặt những người xung quanh và rất nhiều ống kính đang chĩa về phía này: “Chẳng lẽ Long Quốc rộng lớn này mà không ai dám quang minh chính đại đọ sức với tôi à? Chỉ dám tấn công tôi bằng lời nói thôi sao? Vu khống tôi? Chỉ biết trốn tránh hả?”

“Nói cũng đúng đấy”. “Có phải người Long Quốc sợ rồi không?”

“Nếu sợ thật thì cứ nói rõ ra đi, đừng vòng vo tam quốc nữa”.

“Nhiều người xem như vậy, anh Nakagawa tính kế thần y Lâm thế nào được? Lễ nào còn có thể giở trò gì dưới mí mặt bọn tôi sao?”

Vài phóng viên ở nước gã gào lên. Rất nhiều người đế quốc Anh Hoa có mặt ở đó cũng đều gào lên, lên tiếng cho Nakagawa.

Sắc mặt Phùng Hâm trở nên khó coi.

“Đường Công, e là Phùng Hâm không thể ngăn được trận đấu này rồi, tôi nghĩ hay là ông ra lệnh ép buộc đuổi đám người này đi, dừng trận đấu lại”, ông Trần trầm giọng nói.

“Không được, nếu làm thế thật thì mất mặt quá, ảnh hưởng quốc tế sẽ rất lớn, huyền thoại võ thuật của nước ta cũng sẽ tự bị phá hủy”.

“Vậy phải làm sao?” “Cứ bảo Phùng Hâm xuống trước đi”.

Nông Đường Công trầm giọng nói, trong đầu đang suy nghĩ kế sách.

Đúng lúc này, Nakagawa lại đột nhiên nói: “Phùng Hâm, lúc nấy ông nói ông là người của Hiệp hội Võ thuật Yên Kinh, như thế hẳn là có thể đại diện cho thực lực võ thuật của Yên Kinh đúng không? Nếu thế, ông đánh với tôi một trận đi”.

“Cái gì?”

Phùng Hâm sửng sốt, vẫn chưa kịp phản ứng thì Nakagawa đã bước hai chân ra lao đến chỗ Phùng Hâm.

“Không ổn!”

“Phùng Hâm, cẩn thận”.

Nông Đường Công và ông Trần bên này sốt sắng gọi.

Không kịp nữa rồi!

Nakagawa đấm mạnh một cú vào ngực Phùng Hâm.

Phụt!

Phùng Hâm nôn ra máu, ngực bị lõm vào trong, ngã mạnh xuống đất.

Ông ta ôm ngực muốn đứng lên nhưng Nakagawa đã giẫm lên người ông ta.

Bụp!

Phùng Hâm nằm dưới đất không đứng lên được, cả người đau đớn không thôi.

“Dừng tay!”

Nông Đường Công cũng không thể nhịn được nữa bèn bước đến trước lớn giọng quát.

Nakagawa nghiêng đầu nhìn về phía Nông Đường Công, nở nụ cười quái dị: “Đây là võ thuật của Long Quốc sao? Đúng là nực cười! Công phu mèo cào này sao có thể so được với võ thuật của đế quốc Anh Hoa bọn tôi?”

Nói xong, Nakagawa giơ một chân lên đá vào đầu Phùng Hâm.

Bốp!

Phùng Hâm văng ra khỏi võ đài, đập mạnh cả người xuống sàn, lăn hơn mười vòng, lùi lại hơn hai mươi mét, cho đến khi va vào hàng rào ở rìa sân vận động mới dừng lại.

Hàng rào đó lõm xuống, Phùng Hâm nằm dưới đất bất động, không có cảm giác gì, không biết

sống hay chết.

Nhưng cú đạp vừa rồi e là không chết thì cũng chấn động não, trở thành người thực vật...

Mọi người lặng im như tờ.

Tất cả những người có mặt ở đây đều sững sờ nhìn Phùng Hâm ngã dưới đất, há hốc mồm, chết lặng.

Rất nhiều ống kính cũng đều chĩa về phía đó.

Cảnh tượng Phùng Hâm ngất xỉu bày ra trước vô số người.

Mọi người đều ngơ ngác.

Tất cả các cư dân mạng ở trong và ngoài nước, các khán giả ở hiện trường đều trố mắt.

“Có thấy không? Đây là võ thuật của Long Quốc! Đây là cái mà họ gọi là huyền thoại võ thuật đấy, không chịu nổi một đòn tấn công, đúng là lố bịch. Mọi người đã nhìn thấy chưa?”

Nakagawa bật cười chỉ vào Phùng Hâm đang bất tỉnh, hét lớn: “Giờ thì tôi đã hiểu nguyên nhân tại sao thần y Lâm không chịu lộ mặt, là vì hắn sợ tôi. Võ thuật Long Quốc là một trò cười, họ sợ tôi! Thế nên mới bảo người đàn ông này đến để ngăn cản cuộc đấu này. Họ sợ tôi nên họ cứ mãi không chịu xuất hiện, võ thuật Long Quốc đúng là rác rưởi, là một trò đùa. Chỉ là mấy động tác khôi hài do một đám vô dụng làm ra, còn chẳng bằng phân nữa”.

Nói rồi Nakagawa bật cười thật lớn. “Anh Nakagawa vạn tuế”.

“Đế quốc Anh Hoa vạn tuế”.

“Anh Nakagawa vạn tuế”

“Đế quốc Anh Hoa vạn tuế”.

Các thành viên đoàn đại biểu ở bên dưới vui mừng hò reo.

Nhiều người tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, ngực

gần như sắp nổ tung.

| Tải iWin