TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2214 MAN NGHIÊN!”

Bác sĩ nổi tiếng đều có “mùi”.

Dĩ nhiên không phải mùi gì khác mà là mùi thuốc.

Từ trước đến nay, có thần y, tông y, đại y ở các nơi trong lịch sử nào mà cả ngày không tiếp xúc với dược liệu, châm bạc, lò lửa đâu?

Lâm Chính cũng như thế.

Thế nên trên người anh thường có mùi thuốc thoang thoảng.

Ngược lại Kiều Tín này lại không có mùi gì cả.

Không chỉ thế, mười ngón tay của hắn cũng không có dấu vết do xoay vặn châm bạc lâu ngày để lại, có thể chắc chắn hắn chưa từng sử dụng châm bạc.

Một người không tiếp xúc với thuốc và châm bạc nhưng lại tự xưng là y thuật vô địch thiên hạ, có thể làm tổ tiên của mình…

Lâm Chính không tin.

Nhưng đối phương lại thề thốt như thế lại khiến anh hơi nghi ngờ nhân sinh.

“Ha, cậu Kiều, cậu biết y thuật từ bao giờ thế?”, Hoa An cũng nghe tiếng bước đến, cầm ly rượu trong tay mỉm cười hỏi.

“Sao nào? Tôi không thể biết về y thuật à? Sau đó mới học, không được sao?”, Kiều Tín hừ một tiếng nói.

“Ha ha, cậu Kiều ham học hỏi thật đấy, chuyện này mọi người ai cũng biết”, Hoa An cười nói, ông ta nhìn Lâm Chính: “Nhưng theo ý của cậu Kiều, lẽ nào là muốn so y thuật với thần y Lâm sao?”

Vừa nghe nói thế, mọi người đều cảm thấy có hứng thú.

“So y thuật? Được đấy”.

“Mọi người đều nói y thuật của thần y Lâm là vô song, vô cùng thần kỳ, được gọi là có đôi tay thần tiên, hôm nay có thể được mở mang tầm mắt rồi”.

“Mong đợi thật đấy”.

Các khách mời đều cười nói.

Dĩ nhiên Kiều Tín sẽ không lùi bước, cười nói: “Đấu y thuật sao? Không thành vấn đề! Tên họ Lâm kia, hôm nay tôi sẽ cho anh thấy thế nào mới là có y thuật thật sự”.

Thái Man Nghiên lại nhíu mày, nói với Lâm Chính: “Thần y Lâm, anh đừng đấu với hắn, theo tôi biết hắn hoàn toàn không biết gì về y thuật nhưng lại tự tin như thế, chắc chắn có âm mưu”.

“Kiều Tín này có thân phận thế nào?”, Lâm Chính hỏi.

“Hắn ư? Dĩ nhiên là người của nhà họ Kiều, còn nhà họ Kiều ở đâu… thì tôi không tiện nói... Nhưng tôi có thể nói cho anh biết, gia tộc của Kiều Tín có biệt danh là gia tộc quý giá nhất, nghe nói trong nhà họ có đủ loại bảo vật, có vô số những thứ kỳ lạ, không dám chắc Kiều Tín này có thứ gì đó có thể đối phó với anh, anh vẫn cẩn thận thì hơn”, Thái Man Nghiên thấp giọng nói.

Lâm Chính khẽ gật đầu nhưng đầy ý tứ nhìn Thái Man Nghiên.

Cô ta không nói nhà họ Kiều đến từ đâu, chắc chắn nhà họ Thái của cô ta và nhà họ Kiều khá giống nhau.

Còn nơi này sợ rằng không phải là nơi công khai với người ngoài.

Lẽ nào Long Quốc còn có nơi nào lánh đời ẩn thế sao?

“Ha ha, xem ra mọi người đều rất hứng thú.” Hoa An mỉm cười, nói với Lâm Chính: “Thần y Lâm, hiếm khi mọi người đều mong đợi như vậy, hay là thế này, cậu và cậu Kiều làm vài chiêu, cũng để mọi người mở mang tầm mắt, thế nào?”

“Tôi từ chối”.

Lâm Chính không do dự nói.

Mọi người đều sửng sốt.

Dù là Thái Man Nghiên cũng sững sờ.

Tuy cô ấy thuyết phục Lâm Chính đừng ra tay nhưng vốn tưởng Lâm Chính sẽ khéo léo từ chối, thậm chí là sẽ ứng chiến. Nhưng không ngờ Lâm Chính lại dứt khoát từ chối như thế?

“Thần y Lâm, chuyện này…”

“Hoa minh chủ, các vị, thành thật xin lỗi, tôi đến tham gia bữa tiệc không phải là đến tranh đoạt thắng thua với người khác, huống gì tôi học y là để cứu người trị thương, tôi không quan tâm ai có trình độ cao hay thấp gì nên mọi người giải tán đi”, Lâm Chính lạnh nhạt nói, cũng phớt lờ rất nhiều ánh mắt xung quanh, tiếp tục tự mình uống rượu, ăn uống.

Cảnh tượng này khiến mọi người đều thất vọng.

Dù là Thái Man Nghiên, đáy mắt cũng hiện lên vẻ thất vọng.

Thật ra cô ấy rất mong đợi Lâm Chính có thể đồng ý, sau đó hung hăng dạy dỗ Kiều Tín bằng y thuật đỉnh cấp của anh.

Nhưng giờ xem ra đây đều là ảo tưởng của cô ấy.

“Haizz, thần y Lâm sợ rồi”.

“Không còn cách nào khác, ai bảo cậu Kiều mạnh như thế, anh ta không biết rõ tài năng của cậu Kiều, chắc chắn là sợ rồi”.

“Uổng cho tôi còn mong chờ, hóa ra là một tên hèn nhát”.

“Bị người ta đạp lên đầu cũng không dám chống cự, đúng là nực cười”.

Các khách mời đều lắc đầu rời đi, ai cũng chế giễu và mắng mỏ, ánh mắt nhìn Lâm Chính cũng hiện lên vẻ khinh thường và châm biếm.

“Hèn yếu”.

Kiều Tín hừ một tiếng, nói với Thái Man Nghiên: “Man Nghiên, người hèn nhát và bất tài như vậy, sao cô lại bám lấy anh ta? Nào, chúng ta sang bên kia ngồi uống một ly. Hoa minh chủ đã sắp xếp pháo hoa, chúng ta cùng thưởng thức”.

“Xin lỗi nhé, tôi không có hứng thú, tôi hơi mệt, đừng làm phiền tôi”.

Thái Man Nghiên nói, sau đó cũng mặc kệ Kiều Tín, một mình rời đi.

“Man Nghiên!”, Kiều Tín vội đuổi theo.

Mọi người đều tản ra.

“Cuối cùng cũng yên tĩnh”.

Lâm Chính thở phào.

“Xem ra cậu vẫn rất thận trọng, tình huống này mà còn có thể nhịn?”, Trương Thất Dạ nâng nửa mặt nạ lên, nhấp một ngụm rượu nói.

“Tôi đến đây chẳng qua là muốn có thể yên bình trải qua, có thể không gây chuyện thì cố gắng không làm, huống gì tôi đã gặp rất nhiều người như vậy rồi, lần nào cũng muốn so tài với nhau, vậy chẳng phải mệt chết sao?”, Lâm Chính cười nói.

“Tôi thì khác cậu, tôi tu ma đạo, chú trọng bản thân muốn làm gì thì làm, ai khiến tôi không thoải mái thì tôi giết người đó, nếu nhẫn nhịn rất dễ tẩu hỏa nhập ma”, Trương Thất Dạ nói.

“Ồ? Cũng rất thú vị đấy”, Lâm Chính khẽ cười.

Thế nhưng đúng lúc này.

“A!”

Một tiếng hét vang lên, phá vỡ bầu không khí hài hòa của bữa tiệc.

| Tải iWin