TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2223: BẢO ÔNG TA ĐẾN GẶP TÔI

Hai người không hề sợ hãi.

Trong mắt họ, chỉ với một ngón tay đã có thể nghiền chết loại người như Lâm Chính.

Lâm Chính đích thân dẫn đường, chắc chắn sẽ không có cạm bẫy gì.

Nếu người này dám hành động liều lĩnh, họ chỉ cần bắt Lâm Chính làm con tin, sử dụng anh làm bia đỡ đạn là được.

Huống hồ bọn họ cũng không cho rằng Lâm Chính có thủ đoạn gì có thể động đến mình, dù sao bọn họ cũng là cường giả nhà họ Kiều!

Được đánh giá là cao thủ siêu cấp cấp Địa!

Sao có thể sợ đám người bình thường này được chứ?

Có lẽ thần y Lâm này có một vài thủ đoạn, nhưng trong mắt bọn họ, y thuật và võ thuật loại này đều là bàng môn tà đạo, đâu đâu cũng thấy!

Lâm Chính uống cạn nước trà trong tách, đứng thẳng người đi về phía thư phòng phía sau.

Trong phòng khách của trang viên có một căn phòng bí mật, vén bức tường lên, dỡ bỏ mấy viên gạch dưới sàn, lập tức xuất hiện một cánh cửa sắt.

Sau khi mở cánh cổng sắt, họ nhìn thấy một cầu thang dẫn xuống lòng đất.

"Chuột chính là chuột, bọn chúng chỉ biết làm ổ chuột, không dám để cho người ngoài thấy”, Kiều Báo khinh thường nói.

"Khiến hai ông chê cười rồi, mặc dù nơi này thật sự khó nói, nhưng lại rất dễ sử dụng, nếu không một khi xảy ra chuyện thì tôi cũng khó sống”.

Lâm Chính bình tĩnh nói, rồi bước xuống.

"Các người xây nơi này để giam cầm cậu chủ của chúng tôi sao? Cũng đúng, nếu đổi thành một nơi bình thường khá thì cậu hoàn toàn không thể giam cầm được, chúng tôi sẽ dễ dàng đưa cậu chủ đi. Thay vì nói cậu xây dựng nơi này để giam người, chi bằng nói là giấu người”, Kiều Hổ khịt mũi.

Lâm Chính không phản bác.

Mấy người cùng xuống cầu thang, đi qua một hành lang dài.

Tòa nhà này mặc dù được xây dựng dưới lòng đất, nhưng bài trí cực kỳ sang trọng, đầy đủ tiện nghi, hơn nữa hành lang rất rộng rãi, không những không khiến người ta cảm thấy bí bách mà còn hết sức thoải mái, giống như đi trong hành lang của khách sạn xa hoa.

Một phòng nghỉ ngơi lớn ở giữa tòa nhà dưới lòng đất.

Phòng nghỉ ngơi này có đầy đủ mọi thứ, kệ đầy sách, bàn bi-a, rạp chiếu phim riêng, thiết bị tập thể dục và thậm chí cả máy bán đồ ăn nhẹ cỡ trung...

Một số người đang ngồi ở đây.

Có người đọc sách, có người chơi bi-a, có người ngồi ở quầy bar đợi người phục vụ pha chế đồ uống cho họ.

Kiều Tín cũng ở đây.

Nhưng hắn có vẻ rất không hài lòng, không ngừng la hét: "Mau thả tôi ra ngoài! Bảo thần y Lâm của các người cút đến đây, nói với hắn nếu không thả ông đây rời đi thì nhà họ Kiều sẽ đuổi cùng giết tận Dương Hoa, xé xác thần y Lâm thành hàng ngàn mảnh!"

Kiều Tín gầm lên không kiểm soát, điên cuồng đập phá đồ đạc trong phòng, lật tung bàn và tủ.

Tuy nhiên, hành vi điên rồ của hắn đều không có ai quan tâm.

Vì ở đây không có người trông chừng.

Điều này khiến Kiều Tín càng tức giận hơn.

Kể từ khi hắn được đưa đến đây, không ai chú ý đến hắn, gọi trời không thấu, gọi đất chẳng hay.

Đặc biệt là những người xa lạ xung quanh hắn, tất cả bọn họ đều chỉ quan tâm đến công việc của mình, hoàn toàn coi hắn như không khí.

"Này, các người không nghe tôi nói sao? Thần y Lâm đâu? Bảo hắn cút đến đây cho tôi!", Kiều Tín đi đến bàn bi-a, hét vào mặt hai người đang chơi bi-a.

Nhưng cả hai vẫn phớt lờ hắn và tiếp tục chơi bi-a.

Điều này khiến Kiều Tín phát cáu.

"Khốn kiếp!"

Hắn lật ngược bàn bi-a.

Bụp!

Bàn bi-a đập mạnh xuống đất, những quả bóng bi-a lần lượt lăn khắp phòng.

Hiện trường là một mớ hỗn độn.

Hai người đang chơi bi-a lập tức dừng lại, đồng loạt nhìn về phía Kiều Tín.

Kiều Tín bị khí thế của đối phương dọa sợ, không khỏi lui về phía sau mấy bước, nuốt nước bọt, nhưng rất nhanh hắn lại trở nên cứng rắn, hừ một tiếng: "Nhìn gì mà nhìn? Thằng chó! Mày biết tao là ai không? Tao nói cho mày biết, ông đây là Kiều Tín! Cậu chủ nhà họ Kiều, mày có tin chỉ một cuộc điện thoại tao có thể tiêu diệt luôn cả nhà mày không hả?”

Tuy nhiên, đối phương dường như không nghe lời Kiều Tín nói, một trong số họ giơ tay lên, sẵn sàng tấn công.

"A?"

Kiều Tín sợ hết hồn.

Mặc dù hắn biết chút võ công, nhưng lúc này hoàn toàn bị khí thế của đối phương dọa sợ, căn bản không dám đánh trả.

Lúc này, một người phụ nữ đang đọc sách trong góc đột nhiên hét lớn: "Dừng lại!"

Dù động tác của hai người có cứng rắn đến đâu, cũng phải liếc nhìn người phụ nữ.

Người phụ nữ không ngẩng đầu lên mà vẫn xem quyển sách trong tay, nói: "Đừng làm loạn, thần y Lâm tới rồi!"

"Cái gì? Thần y Lâm?"

Kiều Tín sững sờ, vội vàng nhìn về phía cửa chính.

Lâm Chính bước nhanh vào phòng, Kiều Hổ và Kiều Báo cũng cùng tới.

Kiều Tín vui mừng khôn xiết, nhìn hai người họ kích động đến mức run lẩy bẩy, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

"Ông Hổ! Ông Báo! Cuối cùng hai người cũng tới rồi”.

Hắn chạy tới, hét toáng lên: "Mau đưa tôi đi! Còn nữa, giết chết thằng họ Lâm này đi, giết chết hắn! Giết hắn ngay lập tức!"

Hai người đánh giá Kiều Tín một lượt, thấy trên người hắn không có vết thương hay bất kỳ dấu vết bị ngược đãi nào, bọn họ cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Những người khác đâu?"

Kiều Báo lập tức hỏi.

"Chờ ở phòng bên trong đấy”.

Lâm Chính tìm một chỗ ngồi, tùy ý ngồi xuống.

“Bảo bọn họ ra đây đi, còn nữa, cậu cũng lập tức đi theo chúng tôi, gia chủ của chúng ta muốn nói chuyện với cậu!”, Kiều Báo hờ hững nói.

"Gia chủ của các ông muốn nói chuyện với tôi thì bảo ông ta tự đến đây tìm tôi! Tôi không rảnh chạy tới gặp ông ta!", Lâm Chính bình tĩnh nói.

"Cậu nói gì cơ?"

Hai người nheo mắt, đằng đằng sát khí.

| Tải iWin