TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2230: TỰ CHO MÌNH THÔNG MINH

Câu nói của Kiều Báo giống như sét đánh ngang tai. Đám đông cảm thấy da đầu tê dại, hồn bay phách tán. Bọn họ không dám tin vào những gì mình vừa nghe được.

“Ông nói cái gì? Bạch minh chủ, người tuyệt phạt và người phán quyết sao…tất cả đều bị thần y Lâm nhốt?”, Kiều Long Nhất cũng kinh hãi, trố mắt hỏi lại Kiều Báo

“Đúng vậy gia chủ”.

“Ông tận mắt nhìn thấy? Hay là ông nghe nói”, Kiều Long Nhất túm cổ Kiều Báo nói.

“Tận mắt nhìn thấy. Chắc chắn như vậy. Nếu gia chủ không tin có thể hỏi Kiều Hổ và cậu chủ. Chính mắt họ cũng thấy”, Kiều Báo nói.

“Bố, ông Báo nói đúng. Chính vì vậy mà con mới khuyên bố đừng đối đầu với thần y Lâm. Đến cả Bạch minh chủ còn không phải là đối thủ của anh ta. Giờ chúng ta mà xảy ra xung đột thì sẽ chịu thiệt thòi. Chúng ta mau đi thôi. Nếu thần y Lâm mà nghĩ lại, không để chúng ta đi thì lúc đó xong đời mất”, Kiều Tín vội vàng nói.

“Cậu chủ nói đúng đấy. Gia chủ, chúng ta đã biết được bí mật của thần y Lâm thì nên lập tức rời khỏi đây, sau đó báo cáo chuyện này cho Thương Minh và đại hội, lợi dụng sức mạnh của họ để đối phó với thần y Lâm. Nếu đại hội có thể đích thân ra tay thì một thần y Lâm chẳng là gì cả”, Kiều Hổ vội vàng nói.

Kiều Long Nhất chìm vào im lặng. Ông ta cảm thấy kinh ngạc. Thế nhưng một lúc sau ông ta lấy lại vẻ kiêu ngạo vốn có và hừ giọng. Ba người còn lại giật mình.

“Gia chủ?”, Kiều Báo thận trọng gọi. Kiều Long Nhất chỉ tát cho Kiều Báo một phát. Kiều Báo vội vàng lùi lại, ôm mặt, nhìn ông ta bằng vẻ sững sờ.

“Bố...”, Kiều Tín cũng kêu lên.

“Đồ ngốc này”, Kiều Long Nhất lớn tiếng chửi. Ba người bàng hoàng.

“Kiều Hổ, Kiều Báo, các người khiến tôi thất vọng quá. Kiều Tín còn trẻ, mất não thì cũng thôi, hai người nhiều tuổi như vậy rồi mà còn bị thần y Lâm lừa gạt à! Đúng là đồ ngốc. Não úng rồi đúng không?”, Kiều Long Nhất chỉ thẳng tay vào Kiều Báo, Kiều Hổ.

“Gia chủ, chúng tôi...”, hai người họ á khẩu.

“Các người tưởng rằng đó là Bạch Họa Thủy, người tuyệt phạt và người phán quyết thật sao? Thật nực cười. Các người bị lừa rồi. Bọn họ chẳng là ai cả, chỉ là những diễn viên do thần y Lâm bỏ tiền ra thuê về mà thôi”, Kiều Long Nhất hừ giọng.

“Diễn...viên sao?”

“Nghĩ mà xem, nếu như thần y Lâm thật sự bắt được những người đó thì sao lại để cho các người biết. Để cho biết rồi mà còn để các người sống sót rời khỏi đó à?”.

“Vậy cậu ta thuê diễn viên lừa chúng tôi để làm gì?”

“Còn không phải vì trấn áp các người sao? Thông qua các người để trấn áp luôn nhà họ Kiều”, Kiều Long Nhất cười lạnh, bộ dạng vô cùng tự tin: “Tên nhóc đó, đừng thấy hắn trẻ tuổi mà lầm, hắn thâm sâu khó lường lắm. Nếu như tôi tin những lời các người vừa nói, rằng thần y Lâm đã bắt được đám người Bạch minh chủ thì chắc chắn cậu ta biết tôi sẽ báo cho đại hội. Đại hội tới, phát hiện ra tất cả chỉ là giả thì ông nói xem người của đại hội sẽ đối xử với chúng ta thế nào?”

“Có phải làm cảm thấy...chúng ta đang chơi họ không?”

“Đúng vậy! Tới khi đó chúng ta không những không giết chết được thần y Lâm mà còn đắc tội với đại hội. Chúng ta sẽ rơi vào tình huống bị động, như vậy sẽ bất lợi cho chúng ta”, Kiều Long Nhất lạnh giọng.

Nhà họ Kiều nghe thấy vậy bèn gật gù: “Gia chủ anh minh”.

“Vẫn là gia chủ anh minh, có thể nhìn thấy được vở kịch của thần y Lâm”, tiếng tán thưởng vang lên.

“Thế nhưng gia chủ...tôi tin những người đó không phải là giả. Tôi từng gặp Viêm Hận. Nếu là giả thì chắc chắn là có sơ hở. Huống hồ tôi cũng hiểu về thuật dịch dung, tôi đã quan sát nhiều lần. Trên mặt họ không hề có dấu vết của thuật dịch dung”, Kiều Báo vội vàng nói.

“Chút thuật dịch dung của ông đã là gì? Thần y Lâm giỏi cái gì nhất? Y thuật, là y thuật. Thuật dịch dung của cậu ta là bất bại. Có khi còn không được gọi là dịch dung nữa mà đã đạt tới tầm cao mới luôn rồi. Thế nên ông căn bản không nhận ra”.

“Nhưng mà gia chủ...dù thần y Lâm cho người cải trang thì còn giọng nói? Cử động thì sao? Những thứ đó...không thể nào giả được mà...", Kiều Báo nói tiếp. Ông ta vẫn muốn cứu vãn tình hình nhưng vô ích.

“Không cần nói nữa. Đám ngốc này. Giờ là lúc nào rồi mà các người còn tin mấy trò đó. Tôi thấy rõ ràng là các người đã bị thần y Lâm dọa sợ chết kiếp rồi. Đúng là lũ vô dụng”.

Kiều Long Nhất mất kiên nhẫn. Ông ta hừ giọng: “Các người đứa thằng Kiều Tín về nhà họ Kiều nhận tội trước đi. Đợi tôi giải quyết xong thần y Lâm, lấy lại vật gia truyền của nhà họ Kiều thì sẽ về xử lý các người”, nói xong, Kiều Long Nhất lấy từ trong người một chiếc khăn màu đen đã chuẩn bị, buộc lên mặt và đi về phía sơn trang.

Những người khác của nhà họ Kiều cũng làm theo.

“Gia chủ...”, Kiều Báo, Kiều Hổ kêu lên. Thế nhưng vô ích. Ba người họ chỉ biết trơ mắt nhìn đám người còn lại quay lại sơn trang.

“Nhà họ Kiều...Lần này xong đời rồi”, Kiều Báo lầm bầm.

| Tải iWin