TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2299 BỌN HỌ THẬT SỰ ĐỊNH ĐUỔI TẬN GIẾT TUYỆT SAO?

Vừa họp xong, Lâm Hạo Thiên dẫn Lâm Anh Hùng và chưởng sự Lâm Cốc đến nơi gia chủ bế quan, báo cáo chuyện này cho ông ta.

Người khiến Lâm Chính vô cùng căm hận ấy trầm ngâm một lúc, dẫn theo mọi người đến gia tộc chính vào ngày hôm đó, xin phép gia tộc chính.

Sau khi biết được bảo vật gia truyền của gia tộc bị cướp mất, người của gia tộc chính bị bắt, gia tộc chính của Lâm Thị vô cùng tức giận.

Đây là sự sỉ nhục rất lớn!

Thí Long Lệnh và Cưu Sát Lệnh lập tức được phê chuẩn!

Trừ hai lệnh này ra, các đội ngũ tinh nhuệ đội Phong Lăng, Sơn Hải Vệ, Kim Cương Vệ đều xuất quân.

Hơn một trăm cao thủ của gia tộc chính Lâm Thị xuống núi, đến Giang Thành, chuẩn bị tiến hành đợt tấn công mang tính hủy diệt đối với Dương Hoa.

Trận chiến này gia tộc chính Lâm Thị không còn do dự gì nữa, nhất quyết dốc hết toàn lực tiêu diệt thần y Lâm!

Hai năm qua thần y Lâm ở Giang Thành đã mang lại phiền phức quá lớn cho nhà họ Lâm ở Yên Kinh!

Thậm chí ngay cả đại hội cũng ghi hận nhà họ Lâm!

Chuyện này ảnh hưởng rất lớn, ấn tượng của đại hội cũng quyết định đến biểu hiện ở đại hội.

Nhà họ Lâm muốn vươn lên đứng đầu, ngạo nghễ nhìn quần hùng thì phải chuẩn bị kế sách vẹn toàn. Bây giờ lại xuất hiện tình huống không thể xoay chuyển, đương nhiên bọn họ vô cùng tức giận.

Lần này, gia tộc chính của Lâm Thị quyết định tiêu diệt tận gốc, bất cứ người nào liên quan đến Dương Hoa đều không bỏ qua!

Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương nhận được tin gần như ngay lập tức, nhanh chóng triệu tập đám người Dịch Tiên Thiên ở bên ngoài về, cùng nhau đi gặp Lâm Chính.

Lúc này, Lâm Chính đang ngồi ở trang viên dưới tầng hầm, chữa bệnh cho Ma Quân Trương Thất Dạ.

Anh thận trọng đâm từng cây châm bạc vào vùng bụng và đùi của Trương Thất Dạ. Trương Thất Dạ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy bên dưới truyền tới cảm giác nóng hổi, trên mặt cũng tràn ngập nụ cười.

“Tạm được rồi! Tối nay ông có thể đi tìm cô bạn gái nhỏ của ông trải qua đêm xuân rồi!”.

Lâm Chính châm cứu xong, cười nói.

“Thật sao?”, Trương Thất Dạ sáng mắt lên, vô thức lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho bạn gái ở phòng Nhân sự Dương Hoa. Thế nhưng ông ta vừa định gọi thì lại sững người, nở nụ cười lúng túng, cười ha ha cho qua.

“Tuổi cũng không nhỏ nữa mà còn xấu hổ à?”, Lâm Chính lắc đầu.

Lúc này, Nguyên Tinh, Từ Thiên, Dịch Tiên Thiên, Băng Thượng Quân và Tào Tùng Dương chạy vội đến.

“Cậu Lâm, có chuyện không hay rồi! Gần đây xung quanh nhà họ Lâm ở Yên Kinh xuất hiện rất nhiều người thực lực cao thâm khó dò. Bọn họ tụ tập ở nhà họ Lâm, sau đó tám giờ sáng nay đã rời khỏi nhà họ Lâm, không rõ tung tích. Người của chúng ta đoán một nửa bọn họ đi đến sân bay, một nửa lái xe rời đi!”, Tào Tùng Dương sốt ruột nói.

“Giáo chủ, khả năng cao là cao thủ của gia tộc chính Lâm Thị! Chúng ta phải phòng bị!”, Nguyên Tinh nói.

Lâm Chính nghe vậy, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Có bao nhiêu người đến?”.

“Không đếm được kỹ, có lẽ khoảng trăm người!”.

“Trăm người?”.

Lâm Chính hơi kinh ngạc.

“Trăm người thì đã sao? Dù là một nghìn một vạn người, chúng ta giết là được, cần gì phải kinh hoảng? Đã đến Giang Thành thì cho bọn họ có đi không có về!”, Trương Thất Dạ nói.

Lâm Chính có chút cạn lời.

Nếu đánh thật, người chuồn đầu tiên chắc chắn là Trương Thất Dạ.

Suy cho cùng, ông ta cũng là người cuối cùng còn sống sót của Ám Ma Đạo, có thể sống đến bây giờ thì công phu chạy trốn chắc chắn đứng hạng nhất.

“Ma Quân đại nhân, ông không thể nói như vậy, cao thủ của gia tộc chính Lâm Thị cực kỳ đáng sợ. Nhưng tôi cũng không hiểu rõ lắm về gia tộc chính Lâm Thị, chỉ biết bọn họ là gia tộc ẩn thế siêu cấp, sống ẩn dật ở một nơi nào đó trong Long Quốc, cụ thể ở đâu thì không rõ. Nhà họ Lâm ở Yên Kinh chỉ là mặt ngoài của bọn họ mà thôi”, Lâm Chính nói.

“Hóa ra là vậy”.

Mọi người gật đầu.

“Người lần trước bắt được đâu? Đưa ông ta tới đây”, Lâm Chính đột nhiên nhớ ra điều gì, lập tức lên tiếng.

“Vâng!”.

Từ Thiên gật đầu, chạy đi.

Chốc lát sau, một người đàn ông trung niên đầu bù tóc rối, vẻ mặt âm trầm được đưa từ dưới tầng hầm đến sơn trang.

Người đàn ông tên là Lâm Tán, chỉ là tán tu của gia tộc chính Lâm Thị, chấp hành một vài nhiệm vụ ám sát.

Đối với võ giả thế tục, nhân vật như vậy muốn giết ai cũng dễ như trở bàn tay, nào ngờ lại thất bại ở Giang Thành.

“Ông Lâm Tán, ngồi đi, không biết tối hôm qua ông ngủ có ngon không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Thần y Lâm, cậu cũng họ Lâm, tôi cũng họ Lâm, đã vậy chắc cậu cũng biết người họ Lâm đều không sợ chết! Cậu muốn giết tôi thì ra tay đi, còn nếu muốn khai thác được thông tin gì từ miệng tôi thì tôi khuyên cậu nên từ bỏ đi! Vì tôi sẽ không nói ra một chữ nào đâu!”, Lâm Tán lạnh lùng nói.

“Thế thì chưa chắc, tôi hỏi vài câu, ông nhất định sẽ trả lời”, Lâm Chính cười nói.

Lâm Tán nhíu mày, trầm giọng: “Vậy cậu hỏi đi!”.

“Gia tộc chính Lâm Thị đã cử hơn trăm người đến đây giết tôi. Tôi hỏi thực lực của hơn một trăm cao thủ này có so được với ông ta không?”, Lâm Chính chỉ vào Trương Thất Dạ.

Lâm Tán liếc nhìn Trương Thất Dạ, hơi kinh ngạc.

Cao thủ thế này mà sao lần bao vây trước đây ông ta không xuất hiện?

Nhưng khi nghe Lâm Chính nói hơn một trăm cao thủ của Lâm Thị sắp sửa giết tới đây, trong lòng ông ta cũng có phần kích động.

“Nhà họ Lâm cao thủ vô số, cao thủ ở trình độ nào cũng có, tôi đâu thể biết được cậu đang nói về nhóm người nào?”, Lâm Tán nói.

Lâm Chính vẫy tay, Tào Tùng Dương lập tức lấy ra một bức ảnh đặt lên bàn.

Trên ảnh là những bóng người mà tai mắt của Lâm Chính ở biệt thự nhà họ Lâm ở Yên Kinh chụp được.

“Chắc ông biết những người này chứ?”, Lâm Chính chỉ vào ảnh, hỏi.

Lâm Tán liếc nhìn, lập tức ngạc nhiên, sau đó cười lớn.

“Ha ha ha ha ha, thần y Lâm, cậu tiêu đời rồi! Giang Thành các cậu tiêu đời rồi! Gia tộc Lâm Thị nổi giận rồi! Bọn họ nổi giận rồi! Ha ha ha ha, ngay cả những cao thủ này cũng điều động, trên trời đất này không ai cứu được các cậu đâu, ha ha ha ha…”.

Nghe được lời này, vẻ mặt mọi người đều thay đổi.

“Khốn nạn!”.

Trương Thất Dạ nổi giận, tát vào mặt Lâm Tán.

Lâm Tán dừng cười, lạnh lùng nhìn Trương Thất Dạ.

“Đám nhãi nhép, đến rồi cũng sẽ phải chết! Ông nghĩ bọn họ có thể cứu được ông? Đừng nằm mơ nữa!”, Trương Thất Dạ lạnh lùng nói.

“Nhãi nhép? Ha, ngu xuẩn! Đây là đội Phong Lăng, Sơn Hải Vệ, Kim Cương Vệ của gia tộc Lâm Thị! Mặc dù bọn họ không tính là cao thủ hàng đầu của nhà họ Lâm, nhưng cũng tính là không tệ, thậm chí đặt trước mặt ông cũng sẽ là ngọn núi cao không thể vượt qua! Tôi nói cho ông biết, thành viên của ba đội này bất cứ ai cũng có thể chiến đấu với ông, hai người là có thể giết ông như giết gà!”, Lâm Tán nhìn chằm chằm Trương Thất Dạ, cười giễu.

Mọi người kinh hãi.

Trương Thất Dạ cũng sững sờ, sau đó nói: “Bớt ở đó dọa người, bọn họ có thể mạnh đến vậy được à?”.

“Cả đời Lâm Tán tôi chưa bao giờ nói dối. Tôi thừa nhận thực lực của ông rất mạnh, mạnh hơn cả tôi, nhưng ông nghĩ xem, ngay cả tôi cũng không có tư cách gia nhập đội Phong Lăng, Sơn Hải Vệ và Kim Cương Vệ, những người có thể vào được đội tinh nhuệ như vậy, thực lực ắt phải hơn tôi, mà người mạnh hơn tôi thì sao có thể thua kém ông được?”, Lâm Tán nheo mắt, nói.

Trương Thất Dạ trầm mặc.

Người xung quanh chảy mồ hôi lạnh, vô cùng kinh hãi.

Gia tộc chính Lâm Thị… lại phái lực lượng mạnh như vậy đến đây?

Bọn họ thật sự định đuổi tận giết tuyệt sao?

“Vậy còn Thí Long Lệnh và Cưu Sát Lệnh… nó là cái gì?”, Lâm Chính đột nhiên lại lên tiếng.

Nào ngờ Lâm Tán bỗng quay đầu, mở to mắt nhìn anh: “Dùng rồi sao?”.

“Dùng rồi!”, Lâm Chính gật đầu.

Lâm Tán thở phào một hơi, cười nhạt nói: “Vậy các người hãy mau mau chuẩn bị hậu sự đi!”.

| Tải iWin