TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2341 “ANH TA...ĐÃ NUỐT HẾT RỒI SAO?”

Nhìn thấy dị hỏa ở trước mặt, Lâm Chính bàng hoàng. Thứ này...có thể nuốt được sao? Nhiệt độ của chúng không hề thấp. Nếu như hấp thụ thì có khi nào bị đốt cháy cả cơ thể không?

“Mau, lao vào cho tôi”, Ngạo Ưng ở bên ngoài tường lửa gầm lên

Thế nhưng không một ai dám tiếp cận bức tường lửa. Chỉ cần đứng gần thôi là đã có thể cảm nhận được cả người nóng rừng rực và khó chịu vô cùng. Nếu như mà tiếp xúc thì sẽ bị thiêu rụi trong nháy mắt.

Bọn họ run rẩy, không ai dám lao lên. Ngạo Ưng nghiến răng, chộp lấy một người ở phía trước, coi người này như lá khiên vào cứ thế lao lên. Những người khác thấy vậy cũng lao vào theo Ngạo Ưng.

Lâm Chính đanh mắt, anh chộp lấy ngọn lửa màu tím nhét vào miệng. Đúng lúc ngọn lửa chuẩn bị tới miệng thì bỗng có một luồng sức mạnh kỳ lạ được vận động và tự động hút lấy ngọn lửa này. Ngọn lửa lọt vào cơ thể anh giống như một dịch thể, chui xuống bụng, nhanh chóng được phân giải và tản ra.

Đây chính là sức mạnh của hỏa chủng. Lâm Chính chau chặt mày.

Chẳng trách Bạch Viêm nói chỉ có ông ta mới đủ khả năng nuốt được dị hỏa, chính vì có sức mạnh này nên mới có thể hấp thụ được nó.

Nghĩ tới đây, Lâm Chính không dám do dự, bèn chộp lấy dị hỏa nhét vào miệng. Anh không khác gì một con hổ đói đang ăn con mồi.

“Khốn nạn”, Ngạo Ưng trông vô cùng dữ tợn. Anh ta điên cường lao tới.

Rầm...Cả cơ thể của anh ta đập vào cơ thể của Lâm Chính.

Lâm Chính không để ý tới Ngạo Ưng, không kịp phòng bị nên bị tông bật ra ngoài, ngã mạnh xuống đất. Ngạo Ưng mừng lắm, quay người định lấy phần dị hỏa còn lại nhưng khi anh ta vừa quay đầu đi thì đã phải sững sờ.

Trước mặt anh ta làm gì còn dị hỏa nữa. Dị hỏa đã nằm trong tay Lâm Chính mất rồi

Anh nằm dưới đất và vẫn không ngừng hấp thụ dị hỏa. Hai mắt Ngạo Ưng đỏ au, anh ta gầm lên, lao về phía Lâm Chính.

Thế nhưng không kịp...Lâm Chính đã nuốt ngọn lửa cuối cùng vào bụng.

“Hả?”

“Anh ta...đã nuốt hết rồi sao?”

“Xong rồi...xong rồi...”, đám đông thất kinh.

“Lũ ngốc này, còn đứng ngây ra đó làm gì. Nhân lúc anh ta chưa tiêu hóa hết thì lao lên giết đi chứ”, Ngạo Ưng gầm lên, chĩa kiếm về phía Lâm Chính.

Lâm Chính vốn định chống lại theo bản năng nhưng khi anh đang định đỡ đường kiếm thì cơ thể đột nhiên co giật, nóng bừng bừng và anh bỗng bốc cháy.

“Á”, Lâm Chính kêu lên đầy đau khổ, chẳng còn sức để đỡ kiếm nữa.

Trong nháy mắt...Phụp...Thanh kiếm của Ngạo Ưng đâm xuyên tim Lâm Chính. Hai mắt Lâm Chính dần tối lại. Anh run lên, nhìn chăm chăm Ngạo Ưng rồi từ từ ngã xuống.

“Chết rồi à?”, đám đông trố tròn mắt.

“Ha ha, anh ta chết rồi. Ha ha, tốt quá!”, Ngạo Ưng mừng lắm.

Mặc dù không cướp lại được dị hỏa nhưng có thể giải quyết được mối họa hại này thì chắc chắn là gia tộc cũng sẽ không còn gì phải lo lắng hết. Ngạo Ưng thở phào, định quay người rời đi để cùng người đàn ông trung niên kia đối phó với hai ông cụ canh mộ.

Người đàn ông trung niên lên tiếng: “Dị hỏa đâu rồi?”

“Bị tên đó ăn rồi ạ”, Ngạo Ưng nói.

“Cái gì?”, người đàn ông trung niên tức giận, sau đó gầm lên: “Đồ vô dụng này”.

“Chú Băng, không sao đâu. Mặc dù anh ta đã nuốt dị hỏa nhưng đã bị chết rồi, có gì phải lo lắng chứ?”, Ngạo Ưng cười nói.

“Một kiếm đâm chết sao?”, người đàn ông trung niên đanh mặt, nhìn về phía Bạch Viêm và Hắc Hỏa. Quả nhiên, hai người họ đang nhìn Lâm Chính nằm ở giữa đảo trung tâm nhưng không hề tỏ ra thất vọng. Ngược lại người đàn ông trung niên có thể nhìn thấy ánh mắt kỳ dị từ sâu trong đôi mắt họ.

HÌnh như họ đang chờ đợi. Đúng vậy! Họ đang chờ đợi điều gì đó.

“Đâm vào đâu vậy?”, người đàn ông trung niên hỏi.

“Đâm vào tim ạ”, Ngạo Ưng nói.

“Cái gì? Tim sao?”

Người đàn ông trung niên cảm giác như đầu sắp nổ tung. Ông ta gầm lên: “Sao không chặt đầu của cậu ta?”

“Tại vội ạ, nên không...”, Ngạo Ưng tái mặt, không biết phải làm thế nào.

Người đàn ông trung niên lại gầm lên: “Đồ ngốc này, người ta là thần y Lâm đấy. Thần y Lâm thông thiên. Đâm vào tim thì cậu ta chết bằng niềm tin à? Mau đi chặt đầu cậu ta. Nhanh lên”.

Ngạo Ưng cảm thấy da đầu tê dại khi nghe thấy vội. Anh ta vội vàng chạy về phía hòn đảo trung tâm.

Nhưng...đã không còn kịp nữa. Lâm Chính không biết đã bò dậy từ lúc nào. Trông anh có vẻ đau đớn, cơ thể đỏ au và ho liên tục.

“Khụ khụ...”, anh ho ra thứ dịch màu đen như nham thạch.

“Hả?”, Ngạo Ưng hết hồn.

Đâm xuyên tim mà không chết...Đây chính là thần y Lâm sao?

“Giết, phanh thây anh ta ra cho tôi”, Ngạo Ưng bặm môi, tiếp tục chém tới.

Những người còn lại lập tức bao vây. Thế nhưng lần này Lâm Chính không còn đứng im như trước đó nữa. Anh ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên ngọn lửa và anh xoay tay trong không gian.

Bùm bùm...Một ngọn lửa phóng ra đốt cháy đối phương. Người lao lên đầu tiên lập tức hóa thành than.

“Cái gì?”, Ngạo Ưng bàng hoàng khựng bước.

| Tải iWin