TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2819 “VẬY CÓ NGHĨA LÀ THẦN Y LÂM TỚI VÌ BĂNG KÍNH?”

Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên nhìn bọn họ. Ông ta cảm thấy rối rắm vô cùng. Sau khi nảy sinh tâm ma, ông ta phát hiện ra tâm cảnh của mình cũng có sự thay đổi, không còn vẻ ngạo mạn vô tình như trước nữa, không còn ngó lơ, bỏ mặc sự sống chết của các đệ tử nữa.

Thần Hỏa Tôn Giả hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại.

“Tôn Giả, không cần phải thương cảm, nghe nói Thánh Nữ Đại Nhân còn cầu xin thần y Lâm tới cứu nhưng không biết thần y Lâm có tới hay không”, một người đệ tử lên tiếng.

Dứt lời, đám đông trở nên kích động: “Nếu như thần y Lâm tớii thì chúng ta có thể kê cao gối ngủ ngon rồi”.

“Với y thuật của thần y Lâm thì có thể chữa khỏi bệnh của tôi quá dễ dàng”.

“Nếu cậu ta có thể tới thì chúng ta chẳng còn gì phải lo lắng nữa”.

“Đúng vậy”.

Có rất nhiều người tỏ vẻ kỳ vọng. Thần Hỏa Tôn Giả lộ vẻ tức giận, nhưng không lên tiếng. Lúc trước, trong cuộc chiến ở vùng cực hàn, Lâm Chính đã thể hiện thực lực tuyệt đối của mình và đã thần phục được rất nhiều người của đảo Thần Hỏa. Không chỉ kỹ năng chiến đấu mà ngay cả y thuật của anh cũng vô song thiên hạ. Nếu anh chịu ra tay giúp đỡ thì chắc chắn vết thương của Thần Hỏa Tôn Giả sẽ được chữa khỏi.

“Yên tâm đi, cậu ta sẽ tới thôi”, Thần Hỏa Tôn Giả hít một hơi thật sâu, nói bằng giọng khàn khàn.

“Tôn Giả, tại sao Tôn Giả lại nói như vậy?”, người bên cạnh nghi ngờ hỏi.

“Bởi vì cậu ta vẫn muốn lấy được Băng Kính trong tay của tôi”, Thần Hỏa Tôn Giả nói.

“Băng Kính sao?”, đám đông giật mình, lập tức hiểu ra.

“Vậy có nghĩa là thần y Lâm tới vì Băng Kính?”

“Nếu cậu ta có được Băng Kính và cả Tịnh Thế Bạch Liên thì đúng là vô địch thiên hạ”.

Đám đông cảm thấy lo lắng. Thế nhưng đúng lúc này.

Pằng!

Pằng! Từ xa phát ra tiếng nổ đặc biệt khiến cả vùng núi rung chuyển, đám đông ở trong động cũng choáng váng

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Mau ra ngoài xem sao!”, bọn họ vội vàng lao ra khỏi động, sau đó vội vàng quay trở lại. Ai cũng tái mặt.

“Sao thế?”, Thần Hỏa Tôn Giả hỏi.

“Bẩm Tôn Giả, phía bên kia núi hình như đang đánh nhau, đệ tử còn ngửi thấy mùi hỏa diễm, có thể là người của chúng ta tới rồi”, một người nói.

“Thuật Hỏa Diễm sao? Vậy là người của chúng ta rồi. Chắc chắn là phía bên Giang Thành tới cứu viện”.

“Tôn Giả, chúng ta nên đi nhờ trợ giúp”, đám đệ tử vội đứng dậy nói.

“Không được”.

Một trưởng lão lập tức đứng dậy, trầm giọng: “Tôn Giả, chúng ta nên nhân lúc này lập tức rời khỏi đây. Nhân lúc người của Thiên Ma Đạo đang dồn sự chú ý qua bên kia núi, chúng ta nên tức tốc tới rút tới nơi khác".

“Đúng vậy, với trạng thái hiện tại của chúng ta, dù có đi nhờ cứu viện thì cũng không cải thiện được tình hình mà ngược lại còn rơi vào vòng vây của quân địch nữa. Sự việc tới nước này rồi thì chúng ta nên lập tức lên đường thôi”, có một vị trưởng lão khác lên tiếng.

“Đúng vậy Tôn Giả, chúng ta phải rời đi thôi”.

“Tôn Giả, đi thôi”.

Đám đông khuyên bảo. Thần Hỏa Tôn Giả không nói gì, ông ta bặm môi, cảm thấy tức giận lắm: “Thần Hỏa Tôn Giả tôi vốn tung hoành khắp thiên hạ, hiếm có ai có thể là địch thủ vậy mà giờ bị kẻ tiểu nhân ép tới mức này, thật đáng hận”.

Thế nhưng ông ta biết giờ là lúc không được bồng bột. Lùi một bước biển rộng trời cao, ông ta hiểu đạo lý đó.

“Rút từ phương Bắc. Ngay lập tức”, Thần Hỏa Tôn Giả nín thở, hô vang.

Đám đông vội vàng sửa soạn và rời đi.

| Tải iWin