TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3188 “THẾ NHƯNG TÔI VẪN CÓ MỘT YÊU CẦU NHỎ”.

Trần Chiến lúc này đang ngồi trong phòng họp cấp cao. Ông ta không quan tâm lắm tới chuyện về Thánh Sơn. Dù sao đã là Long Quốc, có ai dám to gan mà đối kháng với Long Tổ chứ.

Lúc nhận được điện thoại của Trương Quân, Trần Chiến còn tưởng rằng ông ta báo cáo công việc.

Sau khi Trương Quân nói xong thì sắc mặt Trần Chiến tối sầm.

“Tương Quân, ông nói thật chứ?”, Trần Chiến đứng bật dậy, giọng nâng tông cao vút. Những người đang họp khác bàng hoàng nhìn ông ta với vẻ mặt không hiểu gì.

“Tôi lừa thủ trưởng làm gì chứ?”, Trương Quân cười khổ.

Trần Chiến suy nghĩ một lúc bèn đanh giọng: “Thế này, ông đưa điện thoại cho tướng Lâm, tôi muốn đích thân nói chuyện với cậu ấy”.

“Được được, thủ trưởng đợi chút”, Trương Quân vội vàng chạy ra tới đưa điện thoại cho Lâm Chính.

“Tướng Trần nghe danh đã lâu”, Lâm Chính nói.

“Tướng Lâm khách sáo rồi. Tôi cũng nghe tiếng cậu đã lâu. Cậu có y thuật vô song cái thế, cứu không biết bao nhiêu người, cậu đúng là tấm gương của chúng tôi mà! Ha ha..”, Trần Chiến cười hào sảng.

“Tướng Trần quá khen”, Lâm Chính đáp lại. Mặc dù chưa từng gặp Trần Chiến nhưng từ giọng điệu thì có thể đoán ra ông ta là người rất có hào khí.

“Tướng Lâm tôi không nói nhiều nữa. Loại thuốc mà cậu nói nếu là thật thì một viên một tỷ tệ tôi cũng mua”, Trần Chiến vỗ ngực.

“Được”.

“Thế nhưng tôi vẫn có một yêu cầu nhỏ”.

“Yêu cầu gì vậy?”

“Tôi muốn thử một viên. Dù sao thì kinh phí vẫn phải báo lên trên nữa mà. Bên trên có tiền, nhưng nếu thuốc không có hiệu quả thì tôi sẽ phải chịu trách nhiệm”.

“Tôi đảm bảo thuốc có hiệu quả, tuyệt đối không có vấn đề gì. Hơn nữa một viên một tỷ tệ. Bán một lần là một lô 100 viên. Nói cách khác nếu muốn mua Bát Hoang Đan thì phải mua từ 100 viên trở lên. Hơn nữa tôi lấy tiền trước, luyện thuốc sau. Nếu như không thể đáp ứng được điều kiện của tôi thì vụ giao dịch này coi như không thành”, Lâm Chính lên tiếng.

“100 viên một lần sao? Còn phải trả tiền trước?”, Trần Chiến giật mình.

“Đúng vậy, Dương Hoa kinh phí không nhiều, mà luyện chế thì cần phải có tài lực gồng gánh. Các ông không trả tiền thì tôi không thể luyện ra thuốc được. Vì vậy cần phải thanh toán trước”.

“Điều này…”, Trần Chiến do dự.

Một tỷ tệ 10 viên, một trăm viên mới bán thì phải trả 100 tỷ tệ…Một số tiền lớn như vậy thì ông ta phải cân nhắc.

“Tướng Trần không tin tôi sao? Nếu như không tin thì coi như tôi chưa nói gì đi. Không sao đâu, dù sao tôi cũng biết chỗ khó của ông. Sau này có cơ hội chúng ta sẽ hợp tác sau”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi định đưa điện thoại cho Trương Quân.

“Đợi đã tướng Lâm”, Trần Chiến hô lên.

“Tướng Trần còn gì muốn nói sao?” Lâm Chính đáp lại.

“Tướng Lâm, hay là thế này. Cậu cho tôi vài ngày, tôi phải báo cáo lại tình hình vì dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ mà”, Trần Chiến nói bằng vẻ khó xử.

“Tướng Trần, e là không thể đợi thêm được nữa. Việc luyện chế đan dược cũng phụ thuộc và thời tiết nữa. Trước mắt, đây là khoảng thời gian thời tiết tốt nhất trong 20 năm qua. Độ ẩm thích hợp với các thành phần của đan dược nhất. Nếu như bên ông không lấy thì tôi có thể thử liên hệ với các bên khác. Tướng Trần yên tâm, đan dược như thế này tôi không bán cho nước ngoài đâu”, Lâm Chính mỉm cười và định tắt máy.

Trần Chiến nghe thấy vậy vội vàng nói: “Từ từ đã, tôi lấy loại thuốc này”.

Lâm Chính thầm thở phào.

| Tải iWin