Bắc Châu…
“Khốn kiếp, khốn kiếp…thật là khốn kiếp…”
Một bà lão thân thể đầy máu, nửa khuôn mặt đã bị đánh nát lộ ra xương cốt bên trong, khí tức suy yếu đến cực điểm hiện ra.
Hình thể của bà lão vô cùng quái dị, cơ thể thấp lùn, hai mắt chỉ có tròng trắng như người vô hồn, cái bụng phình to như đang mang thai.
Người có kiến thức nhìn qua sẽ biết đây không phải những đặc điểm của nhân loại bình thường, mà là một chủng tộc bí ẩn đến từ Ẩn Châu, được xưng là Dục Thể Chủng Tộc.
Mà bà lão này không phải ai khác, chính là Tam Trưởng Lão của Dục Thể Chủng Tộc – Dục Thắm.
Cho đến tận bây giờ, Dục Thắm vẫn không hiểu tại sao mình lại rơi vào thảm trạng như thế này.
Vốn đang cực kỳ điệu thấp hành động như một bà lão bình thường, tu vi biểu hiện ra ngoài chỉ ở mức Thánh Hoàng, không cao cũng không thấp.
Âm thầm lặng lẽ thu thập tế bào của những loại Thể Chất cường đại sau đó thông qua thiên phú độc đáo của Dục Thể Chủng Tộc nuôi cấy nô lệ, chờ ngày thu hoạch đại lượng cường giả có được Thể Chất kinh người làm thuộc hạ.
Đùng một cái, thế lực mà bà đang ẩn náo là Trụ Việt Tông lại đột ngột phát hiện hành tung, cử ra cường giả cấp tốc vây quét.
Nếu không phải Dục Thắm chấp nhận hy sinh ba tên nô lệ cấp bậc Thánh Đế sở hữu Thể Chất ở lại ngăn cản, sợ rằng ngay cả cơ hội bóp nát Dịch Không Phù cũng không có.
Âm thầm oán hận, Dục Thắm hít sâu một hơi, tìm kiếm hang động ẩn nấp.
Thời gian dài vừa qua bí mật hành động, Dục Thắm ở Bắc Châu cũng nuôi cấy được không ít nô lệ.
Hiện tại cũng nên vận dụng đến rồi, trước hết nhờ nô lệ giúp mình tìm nơi lánh nạn.
Nghĩ đến đây, Dục Thắm liền bắt đầu câu thông, từ nơi cái bụng to như mang bầu, vài luồng linh hồn lơ lửng bay lên.
Những linh hồn này có liên kết đặc biệt với những nô lệ mà Dục Thể Chủng Tộc bồi dưỡng, có thể toàn quyền khống chế.
Dục Thắm muốn khống chế một tên nô lệ sở hữu Ngũ Dương Hỏa Thể đang được Thái Dương Tông thu làm Thánh Tử đến đây cứu mình.
Vô cùng đột ngột…
BÙM!
Linh hồn nô lệ nổ tung trong ánh mắt ngỡ ngàng của Dục Thắm, phản phệ khiến bà ta phun ra một ngụm máu tươi.
“Làm sao có thể? Tên nô lệ kia của ta vì sao chết rồi?”
Dục Thắm hoảng hốt, trong lòng gấp gáp nên cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục câu thông với một tên nô lệ khác.
BÙM!
Kết quả vẫn không ngoại lệ, tên nô lệ này lại bị thế lực mà hắn đang nằm vùng thanh trừng.
“Ta không tin.” Dục Thắm trong lòng cảm thấy bất an, liền kiên quyết dốc con bài cuối cùng ở Bắc Châu.
Đó là một nô lệ có Thể Chất cực mạnh, thân phận cực cao, vừa ra đời đã là nhi tử của một vị Chí Tôn cấp cường giả danh xưng Thất Sư Chí Tôn.
Lần này nô lệ không chết, Dục Thắm mừng rỡ câu thông thành công, vội vàng chiếm quyền điều khiển tâm trí.
Nhưng ngay lập tức, không gian bên cạnh bà ta nứt ra, hư ảnh một con Thất Đầu Sư Tử ngửa đầu rống giận:
“Dục Thể Chủng Tộc dám chơi trên đầu bổn tôn, Dục Thắm ngươi chết đi cho ta!”
RỐNG!
Âm ba công dữ dội tàn phá cả không gian.
RĂNG RẮC…
Một kiện Pháp Bảo hộ thân đeo trên cổ Dục Thắm bị chấn đến vỡ nát, điên cuồng phun máu.
“Làm sao có thể? Làm sao bọn hắn phát hiện thủ đoạn của ta?” Dục Thắm cảm thấy hoài nghi nhân sinh.
Nhưng cảm giác được Thất Sư Chí Tôn sắp đuổi đến, bà đành phải một lần nữa bóp nát Dịch Không Phù rời khỏi nơi lẫn trốn, thủ đoạn giữ mạng có rất nhiều.
Không lâu sau, Dục Thắm hiện ra ở một sơn cốc vắng vẻ, thở hổn hển, toàn thân đau nhứt dữ dội.
Dục Thể Chủng Tộc có khả năng quỷ dị nuôi cấy và bồi dưỡng nô lệ nhưng tự thân chiến lực lại yếu kém hơn cả tu sĩ bình thường, vì vậy không dám va chạm trực diện với bất cứ ai.
Suy yếu đến cực điểm, Dục Thắm thông qua Bí Pháp đặc biệt của Dục Thể Chủng Tộc, cầu cứu Đại Trưởng Lão, thanh âm truyền qua linh hồn liên kết:
“Lão đại mau đến Bắc Châu cứu ta, chẳng biết vì sao hành tung và hành vi của ta bại lộ…”
“Phốc!” Ở phía đối diện truyền ra tiếng ho đầy máu của Dục Thể Đại Trưởng Lão:
“Ta ở Tây Châu bị bốn phía cường giả hợp lực vây giết, đang trốn chui trốn nhũi như chó nhà có tang đây.”
“Làm sao có thể?” Dục Thắm kinh hãi hét lên thất thanh:
“Ngay cả lão đại ngươi cũng bại lộ? Dục Thể Chủng Tộc chúng ta chẳng lẽ có nội gián?”
Nói ra thật sự hoang đường, Dục Thể Chủng Tộc chuyên đào tạo nội gián, làm sao lại bị nội gián xâm nhập?
“Không biết!” Dục Thể Đại Trưởng Lão thanh âm suy yếu, đứt quảng nói:
“Chẳng hiểu vì sao Trân Bảo Lâu có được tất cả tin tức của chúng ta, bao gồm nơi chúng ta hoạt động, bao gồm cả những nô lệ mà chúng ta đang âm thầm nuôi cấy…”
“Trân Bảo Lâu phát tán khắp thiên hạ, hiện tại người người, nhà nhà đều biết kế hoạch mà Dục Thể Chủng Tộc ấp ủ.”
“Hành vi của Dục Thể Chủng Tộc đã chọc giận vô số thế lực, ngay cả tổng bộ ở Ẩn Châu cũng đang bị các tộc vây giết…”
“Trời ạ!” Dục Thắm chỉ cảm thấy đầu óc như sắp nổ tung, tin tức này quá kinh khủng, chẳng khác nào ác mộng.
“Không xong…AAAAAAAAAA” Một tiếng hét hãi hùng vang vọng, kết nối linh hồn biến mất.
“Lão đại….” Dục Thắm thê lương gào thét, nhận ra Dục Thể Trưởng Lão đã bị giết rồi.
“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Bà không dám tin, không chấp nhận sự thật hai tay ôm đầu.
Với hành vi và kế hoạch của Dục Thể Chủng Tộc, Dục Thắm thừa hiểu một khi bại lộ, đại họa chắc chắn lâm đầu, bởi lẽ chẳng có thế lực nào, chẳng có cường giả nào chấp nhận một chủng tộc với khả năng quỷ dị như thế tồn tại.
Nếu cứ để Dục Thể Chủng Tộc âm thầm hoạt động hàng chục vạn năm, trăm vạn năm, hàng triệu năm…sẽ lại không biết có bao nhiêu bào thai nô lệ sở hữu Thể Chất khủng khiếp bị bọn họ bồi dưỡng, sẽ không biết có bao nhiêu thế lực nuôi con tu hú, cuối cùng trở thành chiến lợi phẩm của Dục Thể Chủng Tộc.
Cũng vì hiểu được hậu quả nghiêm trọng, Dục Thể Chủng Tộc vẫn luôn hành sự cẩn mật, luôn điệu thấp hành động, luôn che giấu hành tung cực kỳ tốt.
Ấy thế mà đùng một cái toàn bộ thiên hạ đều tập trung vào Dục Thể Chủng Tộc, dường như có một cái kính chiếu yêu rọi thẳng vào, đem nội tình từ gốc đến ngọn của Dục Thể Chủng Tộc bại lộ ra ánh sáng.
Ác mộng, điều này đối với Dục Thể Chủng Tộc chính là ác mộng.
Nhiều năm qua nuôi cấy bào thai ở khắp nơi, một khi toàn bộ mọi chuyện bại lộ, Dục Thể Chủng Tộc còn đất dung thân sao?
Dục Thắm nằm mơ cũng không ngờ rằng Dục Thể Chủng Tộc sụp đổ tất cả là do mình, do mình lựa chọn đối tượng sai lầm, vô ý trêu vào một gã nam nhân.
“Hừ, chạy trốn cũng rất nhanh…”
Không gian rung động, vô số Trận Văn sáng rực bao phủ sơn cốc.
Từ giữa đại trận, một tên nam tử chậm rãi bước ra.
Chỉ thấy đầu hắn đội tử kim quang, thân mặc hoàng sắc long bào, quanh thân có hàng trăm tòa Trận Pháp luân chuyển như thiên thần hạ phàm, ánh mắt uy nghiêm vô thượng khóa chặt Dục Thắm.
“Ngô Đế!” Dục Thắm kinh sợ gào thét, tuyệt vọng cầu xin:
“Thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao?”
“Có trách thì trách Dục Thể Chủng Tộc ngươi thật to gan, nảy sinh cả ý định nuôi cấy nô lệ bên trong Trụ Việt Tông.” Ngô Đế mặt không biểu tình nói.
“Ta vẫn chưa thành công, ta chỉ mới đến Trụ Việt Tông thời gian ngắn mà thôi, xin hãy tha mạng.” Dục Thắm lâm vào đường cùng.
“Ta cũng không ra tay với ngươi làm gì.” Ngô Đế điềm tĩnh nói, thân ảnh chậm rãi biến mất.
“Hả?” Dục Thắm vui vẻ, xem ra có cơ hội sống rồi.
Chỉ là rất nhanh, nụ cười trên mặt bà ta cứng ngắc lại.
Truyền Tống Trận do Ngô Đế lưu lại vẫn còn, từ bên trong đó…một tôn Thất Đầu Sư Tử toàn thân hừng hực Chí Tôn Chi Uy, Sát Thế khủng bố nghiền nát cả sơn cốc.
“Thất Sư Chí Tôn!” Dục Thắm sắc mặt trắng bệch.
“Đa tạ Ngô Đế dịch chuyển.” Thất Sư Chí Tôn hướng hư không chắp tay, Truyền Tống Trận lúc này mới thật sự biến mất.
Mà sau đó, mười bốn con mắt đỏ ngầu như biển máu đã khóa chặt thân ảnh hèn mọn của Dục Thắm.
Thất Sư Chí Tôn thật sự nộ, động chân nộ.
Cứ tưởng phu nhân của mình sinh ra một nhi tử xuất chúng sở hữu được Thất Huyền Cuồng Sư Thể, đây là loại Thể Chất cực kỳ hiếm có bên trong Sư Tộc đã mất tích từ lâu, chỉ có một vị tổ tiên của Sư Tộc đã từng sở hữu.
Nào ngờ từ đầu đến cuối, đó chỉ là con rối do Dục Thắm nuôi cấy từ tế bào đào được trong mộ quật của tổ tiên, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành nô lệ của Dục Thắm.
Uổng cho hắn còn có ý định đem con rối kia nâng lên làm người kế thừa ngôi vị tộc trưởng của mình.
Thân là một vị Yêu Chí Tôn, Thất Sư Chí Tôn sao có thể nuốt trôi lửa giận này?
“AAAAAAAAAAAAAAAA”
Tiếng hét thảm như lệ quỷ đến từ địa ngục khiến người khác tê dại cả da đầu.
Kết cục của Dục Thắm không cần nói cũng biết.
Cũng trong khoảng thời gian này, tất cả tộc nhân của Dục Thể Chủng Tộc đang hoạt động khắp nơi cũng lâm vào thảm cảnh tương tự.
Có kẻ chạy trốn như chuột chạy qua đường, người người truy sát…có kẻ đã trực tiếp chết thảm dưới tay các vị cường giả.
Bất kể như thế nào, chỉ có Trân Bảo Lâu mới hiểu lý do vì sao Dục Thể Chủng Tộc rơi vào thảm cảnh nhanh chóng như vậy.
Đắc tội một người liền biến mất khỏi dòng sông lịch sử…
…
Kiếm Châu - Kiếm Trũng…
XOẢNG XOẢNG.
“AAAAAAAAAAA, Dục Thể Chủng Tộc, các ngươi giỏi lắm, các ngươi thật sự rất giỏi!”
Kiếm Trũng Chi Chủ - Triệu Lăng Hạo ngửa đầu gào rống, hất tung những thứ trên bàn, hai mắt xung huyết, thân thể run rẩy kịch liệt.
Các vị trưởng lão của Kiếm Trũng hai mặt nhìn nhau, đều chứng kiến trong mắt đối phương sự bất đắc dĩ.
Trân Bảo Lâu đã truyền tin, toàn bộ thiên hạ đều biết Kiếm Tử của Kiếm Trũng – Triệu Lăng Tà thì ra cũng là sản phẩm được nuôi cấy của Dục Thể Chủng Tộc.
Cứ tưởng Triệu Lăng Tà là nhi tử ruột thịt của Triệu Lăng Hạo, là thiên tài hàng đầu Kiếm Châu, là người đáng để thừa kế ngôi vị Kiếm Chủ.
Cứ tưởng Triệu Lăng Tà chết đi sẽ là mất mát to lớn của Kiếm Trũng, khiến Triệu Lăng Hạo bất chấp tất cả cũng muốn trả thù Lạc Nam, sẳn sàng kết lấy ân oán với Nam Thiên Môn.
Nhưng sau tất cả, mọi thứ như một cú tát trời giáng vào mặt Triệu Lăng Hạo khiến hắn choáng váng.
Lúc này đây, hắn cảm thấy mình giống như một trò hề…
Triệu Lăng Hạo ức chế không nổi sục sôi và oán độc trong lòng, hận ý với Dục Thể Chủng Tộc lên đến tột đỉnh.
Nghĩ đến mình nuôi dưỡng Triệu Lăng Tà, mình đau khổ khi Triệu Lăng Tà chết đi, mình oán hận Lạc Nam vì đã hủy hoại Triệu Lăng Tà, mình đã xem Triệu Lăng Tà là nhi tử ruột thịt.
Kết quả cuối cùng, mọi thứ chỉ là một màn kịch do Dục Thể Chủng Tộc dựng lên, thậm chí Triệu Lăng Hạo hắn chẳng lẽ còn phải cảm kích Độc Cô Ngạo Tuyết, cảm kích Lạc Nam vì thay hắn thanh lý nội gián của Dục Thể Chủng Tộc?
“Kiếm Chủ à, chúng ta còn tiếp tục nhắm vào Lạc Nam nữa không?” Một vị trưởng lão khó khăn nuốt nước bọt.
“Khốn kiếp!” Triệu Lăng Hạo nghiến răng nghiến lợi:
“Sau tất cả những gì xảy ra, ngươi nghĩ chúng ta còn đường lui à?”
Một đám trưởng lão hai mặt nhìn nhau, đều không biết nói gì cho phải.
Thù oán đã kết, lệnh truy sát cũng đã phát ra...
Lúc này bất kể Triệu Lăng Tà có phải con của Triệu Lăng Hạo hay không, hận thù giữa hắn và Lạc Nam đã ở một phương diện khác rồi.
“Mặc kệ nguyên nhân gì, đã đâm lao thì phải theo lao…” Triệu Lăng Hạo hít sâu một hơi:
“Kẻ yêu nghiệt như Lạc Nam, dù hắn không hại chết nhi tử ruột của ta, cũng không thể để hắn sống và phát triển Nam Thiên Môn được, bằng không toàn bộ Kiếm Châu sớm muộn cũng là của hắn.”
“Bẩm Kiếm Chủ, chúng ta nhận được tin tức Lạc Nam đến Tử Hải chưa rõ mục đích gì, cũng không mang theo cường giả bảo vệ.” Một vị trưởng lão nói:
“Các cường giả như Vong Kiếm Tam Lão, Cốt Thi Kiếm Đế đều còn ở Thanh Long Thánh Địa.”
“Tốt lắm.” Triệu Lăng Hạo hưng phấn nói: “Tử Hải là nơi sự sống và cái chết cực kỳ mỏng manh, mau liên lạc với các thế lực đồng minh, cử Thánh Đế truy sát hắn bằng mọi giá.”
“Thiên Lệnh Giáo đã chấp nhận ra tay nhưng chúng ta cũng có thể âm thầm đâm thêm một nhát, nhấn chìm hắn xuống biển chết một cách triệt để.”
Chư vị trưởng lão hai mặt nhìn nhau, kiên quyết gật đầu:
“Tuân lệnh!”
…
Nam Vực…
Một bãi phế tích đầy máu, xung quanh là ngỗn ngang thi thể không trọn vẹn, một tên nam tử sắc mặt bình thản, tay nắm một thanh trường thương có màu xám u tối, phân cách giữa cán và thân thương là cái đầu lâu với hình thù dữ tợn, mũi thương còn đang rỉ máu…
Nếu như nhìn kỹ, ngươi sẽ thấy vô số tử khí âm u từ các thi thể xung quanh đang âm thầm bị hút vào thanh trường thương này, khiến uy lực của nó tăng mạnh.
Còn chưa tận hưởng dư vị cảm giác từ những cái chết, nam tử hơi nhíu mày, từ trong lòng ngực lấy ra một khối lệnh bài với hai chữ “Thiên Lệnh” nằm ở mặt sau.
Mặt trước lệnh bài, một dòng thông tin hiện ra.
Mà khi xem xong tất cả thông tin bên trên lệnh, trong mắt thanh niên hiện lên vẻ hứng thú, lẩm bẩm nói:
“Không tồi lắm, mục tiêu lần này khá có tính khiêu chiến…”
“Cũng không biết thực lực của ngươi so với khả năng luyện khí của ngươi như thế nào…”
Đang âm thầm hưng phấn, hai thân ảnh từ sâu trong chiến trường đã như u linh hiện diện bên cạnh hắn, nhàm chán nói:
“Đại ca, Thánh Đế Thế Lực cỏn con như thế này thật sự làm mất thời gian của chúng ta.”
Hai thân ảnh này là một nam một nữ, tuổi tác và dung mạo còn khá trẻ…
“Haha, sắp có chuyện vui hơn.” Nam tử nở nụ cười.
“Ồ? Nơi nào?” Hai người ánh mắt lóe sáng.
“Tử Hải…” Nam tử cười gằn:
“Xuất phát thôi!”
…
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
...
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal:
E chân thành cảm ơn
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Đường Bá Chủ
Chương 2218: Đắc tội một người, một tộc diệt
Chương 2218: Đắc tội một người, một tộc diệt