Bữa cơm vừa mới chấm dứt, Cửu Vĩ Hồ Thanh Lăng đã nhờ người đưa tới một tờ giấy, Lăng Phong vừa mới nhìn thấy đã nhảy dựng lên, chạy ra ngoài tìm Cửu Vĩ Hồ .
Trong vườn đình đài lầu các, ao nước giả sơn, nước chảy róc rách, trúc mọc xanh rì, cảnh vật vô cùng trang nhã.
Ở đình giữa ao, dưới sắc chiều Cửu Vĩ Hồ Thanh Lăng lộ ra một vẻ đặc biệt mê người, trên người mặc một bộ y phục có ống tay to, váy dài màu vàng cam, eo thắt dây lưng màu trắng, đầu búi tóc cao, không bôi son phấn hay đeo trang sức gì cả, như bông sen nở giữa hồ nước, trang điểm cực kỳ tự nhiên, phối hợp với khuôn mặt tú lệ vô luân của nàng, vóc người thon thả mảnh mai, thực sự là phiêu dật như tiên.
Nhưng Lăng Phong lại không có thời gian để mà thưởng thức, hắn bước nhanh tới, cầm tờ giấy giơ lên trước mặt Cửu Vĩ Hồ hỏi:
- Tin tức này của ngươi có thể tin được không?"
Cửu Vĩ Hồ lạnh lùng nói:
- Đây là tin tức dịch trạm nhà các ngươi truyền đến, có thể là giả sao?"
- Cha ta bây giờ đang ở nơi nào?" Lăng Phong hỏi tới.
Cửu Vĩ Hồ nói:
- Ở nơi nào thì ta không chắc, đoán rằng đã bị người ta bắt rồi."
Nguyên lai Cửu Vĩ Hồ mang cho tờ giấy của Đường Tuấn viết, Hàng Châu Lăng Phủ gặp chuyện bất ngờ, bị người ta đánh lén, lão gia Lăng Khanh bị kẻ địch bắt, Thẩm Nhạn Băng mở đường máu chạy thoát, bây giờ cũng chẳng biết đang ở chốn nào nữa.
Lăng Phong hỏi:
- Là kẻ nào làm?"
Cửu Vĩ Hồ nói:
- Đây là chuyện xảy ra ngày hôm qua, Hàng Châu và Hoa Sơn cách xa ngàn dặm, tạm thời còn chưa biết là kẻ nào gây ra."
Lăng Phong vội la lên:
- Chuẩn bị ngựa, ta phải lập tức trở về Hàng Châu."
Lúc này, Tử Lăng và Hương Lăng cũng đã chạy đến nơi, nói:
- Thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lăng Phong nói:
- Trong nhà bị người ta đánh lén, phụ mẫu ta đang ở trốn nào còn không rõ, các ngươi cứ ở lại đây, ta phải tự mình quay về Hàng Châu một chuyến."
Cửu Vĩ Hồ nói:
- Dù cấp cho ngươi thiên lý mã, thì từ Hoa Sơn đến Hàng Châu cũng phải ba ngày ba đêm, ngươi chạy đến đấy thì cũng không giúp được gì. Ta thấy ngươi hay là nên quay lại Hoa Sơn, đem chuyện này nói với sư phụ ngươi. Hắn không phải là minh chủ võ lâm sao? Có lẽ hắn có thể giúp tìm được phụ mẫu của ngươi."
Lăng Phong nói:
- Tử Lăng, lấy bút cho ta."
- Vâng, thiếu gia." Tử Lăng vội vàng quay lại thư phòng mang văn phòng tứ bảo đến ( giấy, bút, nghiên, mực thì phải).
Lăng Phong sau khi rút ra đạn báo hiệu của Lam Phượng Hoàng thì bắn lên bầu trời.
- Tín hiệu của ma giáo?" Cửu Vĩ Hồ nhìn thấy tín hiệu do Lăng Phong ném ra thì không khỏi cả kinh, Lăng Phong không phải là đệ tử Hoa Sơn sao? Sao lại có tín hiệu liên lạc của ma giáo.
Tử Lăng mang văn phòng tứ bảo đến, Lăng Phong lập tức vung bút, viết một bức thư. Sau đó giao tận tay cho Tử Lăng nói:
- Một thời gian nữa sư nương sẽ đến tìm ta, nàng đem phong thư này giao cho người. Người xem xong sẽ hiểu được mọi chuyện...."
Sau khi Lăng Phong đem mọi chuyện an bài xong xuôi, lúc này trên không trung nhất thời vang lên một tiếng hạc kêu, phụ cận xung quanh mười dặm đều có thể nghe thấy. Chỉ thấy tiên hạc từ trên trời chậm rãi đáp xuống nóc Lăng Phủ, mà ngồi trên lưng tiên hạc là một mỹ nữ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đó không phải là Lam Phượng Hoàng thì còn là ai?
Lam Phượng Hoàng thấy Lăng Phong thì mỉm cười nói:
- Tướng công, người tìm ta có chuyện gì khẩn cấp?"
Lăng Phong cả người nhảy vọt lên, hạ xuống trên lưng tiên hạ, ngồi thật vững sau lưng Lam Phượng Hoàng, một tay ôm lấy eo thon của nàng, cảm nhận mùi thơm nữ nhân bay vào mũi, không nhịn được nói:
- Hảo nương tử, tiên hạc này có thể bay đến Hàng Châu được không?"
Lam Phượng Hoàng nói:
- Trên đường có thể sẽ phải dừng lại nghỉ ngơi trong chốc lát, muộn nhất là sáng mai là có thể bay đến nơi.:
Lăng Phong mừng rỡ nói:
- Vậy thì còn đợi gì nữa, chúng ta lập tức xuất phát bay tới Hàng Châu."
- Vâng, tướng công." Lam Phượng Hoàng cũng không hỏi rõ nguyên nhân, ra hiệu với tiên hạc, tiên hạc lập tức bay vọt lên, dưới ánh mắt của mọi người mà hòa vào màn đêm."
Tốc độ của tiên hạc cũng không phải là quá nhanh, có lẽ là Lam Phượng Hoàng lo cho Lăng Phong lần đầu tiên cưỡi sẽ không chịu nổi hoặc bị chóng mặt, nếu không bay nhanh hơn nữa, một canh giờ bay ngàn dặm là hoàn toàn có thể.
Lăng Phong thầm than tiên hạc thần kỳ, nói:
- Lam Lam, có tiên hạc, ngươi cũng không cần phải đi bộ a."
Lam Phượng Hoàng mỉm cười nói:
- Tướng công, thiếp chỉ khi có việc gấp mới điều khiển tiên hạc, còn như bình thường đi ra ngoài mà hơi tí đã điều khiển tiên hạc thì sẽ khiến kẻ khác sợ hãi đó."
Tiên hạc bay trên cao cách mặt đất khoảng hơn vạn thước, cho nên bay qua địa phương có người nào, chỉ cần có người ngẩng đầu lên cũng có thể nhìn được bọn họ. Đương nhiên, bọn họ nhìn thấy thì cũng cho rằng đó là một con hạc bình thương, căn bản là không nghĩ tới đây lại là một con hạc khổng lồ.
Lăng Phong ngóng nhìn bầu trời nói:
- Có lẽ chúng ta có thể bay lên tới mặt trăng....."
Lam Phượng Hoàng mỉm cười nói:"Điều đó là không thể, không khí phía trên rất loãng, không những tiên hạc chịu không được, mà ngay cả người cũng thấy khó thở. Tướng công, bay lâu như vậy, người lẽ nào không cảm thấy cơ thể khó chịu sao?"
Lăng Phong lắc đầu nói:
- Không thấy khó chịu gì cả."
Lam Phượng Hoàng kinh ngạc nói: Tướng công người thực sự là thiên sinh dị bẩm, đổi lại nếu là người thường thì bây giờ nhất định đã chịu không nổi, lúc thiếp lần đầu tiên cưỡi lên tiên hạc, không những cảm thấy khó thở mà còn lạnh phát run lên được."
Lăng Phong nói:
- Ta biết, đây là phản ứng khi lên cao, bởi vì chúng ta ở cách mặt đất quá xa, càng bay lên cao, không khí càng loãng, giống như phản ứng khi lên cao nguyên. Lạnh thì càng là chuyện bình thường, giống như ngươi nhìn đỉnh núi xa kia, đỉnh núi tuyết đọng nhiều năm không tan chảy, cũng bởi vì chỗ cao thì cực kỳ lạnh."
Lam Phượng Hoàng gật đầu nói:
- Tướng công, người thật là hiểu biết."
Lăng Phong ôm chặt lấy Lam Phượng Hoàng nói:
- Lam Lam, dựa theo tốc độ hiện giờ của tiên hạc, bay tới Hàng Châu thì mất bao lâu?"
Lam Phượng Hoàng nói:
- Chắc khoảng ba canh giờ nữa."
Lăng Phong sợ hãi than:
- Bình thường chúng ta cưỡi ngựa nhanh nhất cũng phải mất ba ngày ba đêm a!"
Lam Phượng Hoàng mỉm cười nói:
- Bây giờ chúng ta đang bay a, tự nhiên là phi ngựa không thể nào so bằng được."
Lăng Phong ngoại trừ cảm thán khả năng phi hành thần kỳ của tiên hạc ra, thì cũng chỉ có thể ngửa đầu lên nhìn bầu trời.
Lam Phượng Hoàng nói:
- Tướng công, người vội vã chạy tới Hàng Châu như thế, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Lăng Phong thấp giọng nói:
- Cha ta bị kẻ khác bắt, kế mẫu giờ ở nơi nào còn không rõ."
- Có chuyện như vậy ư?" Lam Phượng Hoàng kinh ngạc nói:
- Có biết ai làm không?"
lLăng Phong lắc đầu nói:
- Tạm thời còn chưa biết, bị tập kích ban đêm."
Lam Phượng Hoàng nói:
- Bình thường thì có kẻ thù nào không?"
Lăng Phong nói:
- Lăng gia chúng ta chỉ biết buôn bán làm ăn, kinh doanh cũng ít đối thủ cạnh tranh. Hơn nữa đều là cạnh tranh trên việc buôn bán thôi, rất ít có cừu hận với giang hồ.
Lam Phượng Hoàng nói:
- Tướng công, gần đây thanh danh người trên giang hồ đã lan ra xa, có thể hành động này là nhắm vào người không?"
Lăng Phong gật đầu nói:
- Kỳ thực ta cũng nghi ngờ như vậy, chỉ có điều nghĩ lại thì gần đây ngoại trừ cùng Điểm Thương sơn và Tứ đại thế gia kết thù kết oan ra, cũng không có đắc tội với ai."
Lam Phượng Hoàng phân tích:
- Điểm Thương sơn ở trên giang hồ cơ bản đã bị gạch tên rồi, bởi vậy không có khả năng này, huống hồ bọn họ cũng cách đây ngàn dặm. Có khả năng chỉ có thể là Tứ đại thế gia."
Lăng Phong đáp:
- Thế nhưng ân oán giữa ta với Tứ đại thế gia hiện giờ đã được giải quyết rồi...."
- Đó là chuyện hiện giờ, vừa rồi người không phải đã nói là Lăng Phủ bị tập kích tối hôm qua sao?" Lam Phượng Hoàng trả lời.
Lăng Phong nói:
- Nhưng....Toàn bộ tinh anh của Tứ đại thế gia đều ở huyện thành Hoa m, bọn họ sao có thể vượt qua ngàn dặm tiến hành đánh lén chứ."
Lam Phượng Hoàng nói:
- Tướng công. Tứ đại thế gia hùng cứ Giang nam mấy trăm năm, nơi đâu cũng có thể là địa bàn của họ. Huống hồ Lăng Phủ cũng không phải là võ lâm thế gia, nếu bọn họ muốn đối phó với phụ thân người, căn bản là không cần điều động tinh anh gì đến cả. Có điều đây chỉ là suy đoán của thiếp. Khi đến Hàng Châu thiếp sẽ ra lệnh cho đệ tử ma giáo (cái này phải gọi là thánh giáo mới đúng ai đời thánh nữ lại gọi giáo của mình là ma được) tiến hành tra xét chuyện này."
Lăng Phong gật đầu nói:
- Như vậy thì tốt quá, chuyện lần này xảy ra bất ngờ như vậy, nhất định là có nguyên do."
Lam Phượng Hoàng nói:
- Mặc kệ là nguyên do gì, kẻ nào đắc tội với tướng công sẽ đều là kẻ thù của ma giáo."
Lăng Phong đối với sự trung trinh của Lam Phượng Hoàng cảm thấy vô cùng cao hứng. Lúc chán ngấy rồi thì ôm cổ Lam Phượng Hoàng, hai bàn tay đã đặt lên ngọc phong của nàng.
- Tướng công...." Lam Phượng Hoàng chỉ cảm thấy cả người mềm ra, ở trên cao vạn thước mà đột nhiên gặp phải sự trêu đùa của Lăng Phong, Lam Phượng Hoàng quả thật hơi lo lắng, có điều nàng lại vô cùng say mê cảm giác rúc vào lòng ngực Lăng Phong. Sau khi "hừ" giận một tiếng, trán vẫn tiếp tục dựa trên vai hắn.
Lăng Phong cũng nghĩ như vậy, cảm giác làm trò yêu đương ở trên độ cao vạn thước này hắn còn chưa trải nghiệm qua, bây giờ thời gian hãy còn nhiều, cơ hội khó kiếm được, bởi vậy cứ buông lơi ra mà giải trí một chút cũng không tồi.
- Lam Lam, nàng nói nếu khoái lạc ở trên cao vạn thước thế này sẽ có cảm giác gì?" Lăng Phong nở một nụ cười quỷ dị, đồng thời một tay trực tiếp đặt trên mỹ nhũ đầy đặn của nàng mà xoa nắn.
Lam Phượng Hoàng rên rỉ một tiếng, thiên kiều bá mị mà liếc hắn một cái, nói:
- Tướng công, chuyện này chỉ sợ hơi nguy hiểm."
Lăng Phong cười lớn vài tiếng, nói:
- Không việc gì phải sợ, tiên hạc thông minh như thế, sẽ không để chúng ta té ngã xuống đâu!"
Lam Phượng Hoàng gò má đỏ bừng, miệng hờn dỗi nói:
- Tướng công, thiếp nghe lời chàng!" Vừa nói, vừa để mặc cho Lăng Phong nhào nặn bộ ngực nàng. Bởi vì đang ở trên độ cao vạn thước, cởi quần áo ra khó tránh khỏi cảm thấy hơi lạnh, hơn nữa còn rất phiền phức, bởi vậy Lăng Phong chỉ cởi bỏ quần dài và khố ra.
- A!" Lam Phượng Hoàng kinh hô một tiếng, lúc đó luống cuống không biết làm sao. Khuôn mặt nàng thanh lệ tuyệt luân, làn da trong suốt như ngọc, đường cong trên mặt như được gọt dũa đầy mỹ cảm, quyến rũ vô cùng. Đôi mắt sáng long lanh như dải ngân hà, mày liễu cong cong, chiếc mũi xinh xắn mịn màng, đôi môi mềm mại đỏ hồng, cái cổ thon dài đẹp đẽ như thiên nga.....
Vẻ mặt nàng dịu dàng hiền thục, giữ gìn trinh tiết, nhưng lại ẩn giấu vẻ vũ mị phong tình. Nàng giơ tay nhấc chân đều mang theo mỹ cảm không gì sánh được, trong lúc lơ đãng còn tỏa ra muôn vàn phong tình, cả người tràn ngập sự mê hoặc của nữ nhân.
Lam Phượng Hoàng trước mắt chính là đang có bộ dạng mê người này, đôi tai ửng đỏ, đôi mắt thì long lanh gợi tình.
Lăng Phong thấy mái tóc mềm mại như gấm của nàng buông xuống, che lại xuân tình vô hạn, đồng thời với bàn tay đang đặt trên ngọc phong trắng nõn của nàng, tay còn lại thì đưa xuống giữa đôi chân ngọc của nàng....
- Ư" một tiếng, Lam Phượng Hoàng tiếu kiểm đỏ hồng, hơi thở trở nên nặng nhọc, mũi thở ra hương thơm của nữ nhân (nguyên văn là xử nữ nhưng mà rõ ràng đã bị LP … lâu rồi mà). Giờ khắc này đối mặt với cử động lớn mật của Lăng Phong, nàng cũng chỉ có thể thuận theo.
Lăng Phong một tay xoay người nàng lại để mặt đối mặt, ôm lấy nàng, sau đó hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
- n...." Môi thơm thất thủ, đầu lưỡi của Lăng Phong lập tức như linh xà chui vào trong vòm miệng ấm nhuận của Lam Phượng Hoàng, quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương đang không ngừng trốn chạy của nàng, cho đến lúc nàng bị Lăng Phong hôn đến mức sắp nghẹn thở.
Lam Phượng Hoàng hổn hển, thở ra hơi thở say lòng người như xuân phong thôi tình bay tới mũi Lăng Phong, khiến não Lăng Phong phình to ra, dục hỏa cháy hừng hực, khiến cho đại vật phía dưới của Lăng Phong lập tức phình to lên.
Lam Phượng Hoàng có thể cảm nhận được dưới kiều đồn mình cái thứ kia của Lăng Phong đang không thành thật cọ xát, e sợ ngượng ngùng giãy dụa eo, eo thon vặn vẹo kéo theo kiều đồn thập phần co dãn giày vò cây gậy của Lăng Phong, khiến vật thô tráng của hắn kích động mãi không thôi.
Lăng Phong ôm Lam Phượng Hoàng, hai người nẳm ở trên lưng tiên hạc, giống như đang nằm trên một chiếc giường lông chim thật lớn, thoải mái vô cùng, hơn nữa thiên nhiên rộng mở. Lăng Phong đưa tay tiến vào thêm một chút, thế giới ôn nhu đã hoàn toàn bị khống chế.
Tức khắc Lam Phượng Hoàng toàn thân run rẩy, cái miệng nhỏ nhắn bị môi Lăng Phong khóa chặt thở ra từng hơi nhiệt khí, miệng nàng bắt đầu tỏa nhiệt, chiếc lưỡi mềm mại chủ động cùng chiếc lưỡi khéo léo của Lăng Phong quấn lấy lẫn nhau, một dòng hương tân ngọc dịch nóng hực rót vào trong miệng Lăng Phong, thơm mát ngọt ngào vô vùng.
Đôi chân mềm mại của nàng hơi co quắp lại, Lăng Phong nhân cơ hội này, đem váy nàng tuột xuống dưới chân.
Lúc này Lam Phượng Hoàng hai má đỏ bừng, mắt khép hờ lộ ra vẻ mông lung. Lăng Phong không hề do dự ôm lấy eo nàng, dưới tình huống sắc dục nó lên não, Lăng Phong căn bản là không cố kỵ gì khác nữa, trong mắt chỉ có ngọc thể mê người của Lam Phượng Hoàng.
Lăng Phong lập tức dấn về phía trước một cái, tiến nhập vào mảnh đất khiến nam nhân phải điên cuồng lên....
Động tác của Lăng Phong rất mạnh mẽ, Lam Phượng Hoàng má lúm đồng tiền đỏ ửng, mày liễu khẽ nhăn, đôi môi thơm hơi hé, đôi mắt đẹp khẽ nhắm, một bộ dáng mê người không rõ tột cùng là đau đớn hay là sung sướng nữa.
Nàng răng ngọc khẽ cắn, hai hàng lông mày hơi nhíu, tiếp nhận lấy mỗi lần trùng kích như cơn sóng lớn của Lăng Phong. Miệng không ngừng rên rỉ, giống như là đau khổ, lại giống như vui sướng. Tiếng rên rỉ của nàng như than như khóc, lại giống như ca như hát, giống như tiếng tiên, không ngừng khiêu khích căn huyền (như dây cót) trong lòng Lăng Phong, càng kích thích dục hỏa của hắn.
Lăng Phong càng lúc càng hưng phấn, động tác cũng càng lúc càng mạnh mẽ hơn, không ngừng cấp cho Lam Phượng Hoàng nhưng lần trùng kích mạnh mẽ có lực.
Lam Phượng Hoàng thở gấp, rên rỉ không ngừng, giống như không chịu nổi thảo phạt, nhưng thân thể mềm mại vẫn như rắn nước quấn chặt lấy Lăng Phong, vặn vẹo không ngừng hùa theo.
Lăng Phong chỉ cảm thấy dũng đạo của Lam Phượng Hoàng không ngừng co bóp, giống như có vô số chiếc miệng nhỏ đang hút lấy mình, từng đợt cảm giác tê dại từ chỗ thân thể kết hợp truyền đến, càng kích thích động tác hắn càng mạnh mẽ hơn.
- A...." Lam Phượng Hoàng chỉ cảm thấy từng làn khoái cảm khiến người sung sướng vạn phần, sảng khoái đến cực điểm không ngừng ập tới. Nàng ôm chặt lấy Lăng Phong rung động một hồi nghẹt thở, đôi mắt chảy ra dòng nhiệt lệ, mở lớn miệng mà khóc nức nở.
Lam Phượng Hoàng co quắp cả người lại, một cảm giác tê dại mãnh liệt truyền đến, trong lòng một trận rung động, cũng không nhịn được, nguyên dương bắn ra, Lam Phượng Hoàng đã đạt đến cao triều....
- Tốt quá....." Lam Phượng Hoàng thanh âm yếu ớt, cười ngọt ngào dùng hai cánh tay trắng trẻo ôm lấy cổ Lăng Phong, Lăng Phong nhẹ nhàng tách hai tay nàng ra, giữ ở trên đỉnh đầu nàng, cẩn thận hôn một lần lại một lần song phong bão mãn của nàng, Lam Phượng Hoàng động dung cùng rên rỉ hoan ngâm.
Lăng Phong trái tim như muốn nhảy ra, Lam Phượng Hoàng cả bộ ngực cọ xát khiến cho mặt hắn cảm thấy tê dại." Lam Lam, thật sướng quá đi, tướng công ta còn chưa thỏa mãn, cho ta...." Lăng Phong hét lớn một tiếng, tiếp tục toàn lực thẳng tiến.
- A!" Lam Phượng Hoàng vô lực tái chiến, chỉ có thể nằm trên lưng tiên hạc mà rên rỉ thoải mái.
Phiên vân phúc vũ, sóng lớn ngất trời, trên quãng đường bay của tiên hạc, Lăng Phong cùng Lam Phượng Hoàng bắt đầu một vòng rồi lại một vòng đại chiến xuân sắc....
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiều Kiều Sư Nương
Chương 96: Cửu tiêu xuân sắc
Chương 96: Cửu tiêu xuân sắc