Khi La Ngọc Thanh tỉnh lại thì đã là buổi sáng ngày thứ hai, nàng mở mắt ra thì thấy Bạch Lăng đang hầu hạ Lăng Phong sửa sang mặc lại quần áo.
Lăng Phong tuy không quay đầu lại nhìn nàng, nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được nàng đã thức giấc, mỉm cười nói:
- Nương tử, nàng tỉnh rồi a?"
La Ngọc Thanh hiểu rõ ván đã đóng thuyền, cũng không đặc biệt kháng cự Lăng Phong, ngược lại căn bản giữa mình và Liễu Nhất Đao không hề có tình cảm, bởi vậy cũng chưa có gì áy náy, hơn nữa mình đã truyền thụ kiếm pháp cho hắn, chịu nhiều cực khổ, coi như đã tận tình tận nghĩa với Liễu gia rồi. Càng huống chi mình đang thay mặt Liễu gia tiếp nhận "trừng phạt", làm sao mà có tội được. Mà trong tư tưởng của La Ngọc Thanh, còn có Tiêu Dao vương, điều này đối với nàng mà nói, còn có nhiều nghi hoặc. Vì vậy nàng nhịn không được, hỏi:
- Ngươi.....Ngươi là đệ tử phái Tiêu Dao?"
Lăng Phong bảo Bạch Lăng ly khai, ngồi xuống mỉm cười nói:
- Nàng đã quên rồi sao, tối qua ta bảo nàng gọi ta là gì?"
- Điều này...."
- Chẳng lẽ nàng đã hối hận?" Lăng Phong đứng thẳng, nhàn nhạt nói.
- Xin lỗi, tướng công, là thiếp sai rồi." La Ngọc Thanh cúi đầu nói.
Lăng Phong nhìn La Ngọc Thanh, nói:
- Trước khi ta nói hết thảy cho nàng, hãy trả lời ta trước, nàng và Tiêu Dao vương có phải đã từng có một đoạn bí mật không thể nói ra?"
- A?!" La Ngọc Thanh kinh ngạc không thôi, nhìn Lăng Phong, nói:
- Tướng công, chàng......chàng như thế nào lại biết?"
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Tiêu dao Ngự Nữ Tâm Kinh đích thực là một loại võ công rất kỳ quái, nữ nhân sau khi trải qua song tu Tiêu Dao Ngự Nữ tâm kinh, đều lưu lại dấu vết rất đặc biệt, trên người nàng chính là có dấu vết này."
La Ngọc Thanh biết không cách nào giấu diếm được, vì vậy sau chuyện tình với Tiêu Dao vương đã xuất giá vào Liễu gia, chịu bao trăm đắng ngàn cay mà không thể nói ra (đã thất tiết trước khi xuất giá). La Ngọc Thanh vừa nói, khóe mắt đã chan chứa những giọt lệ, đối với chuyện này, nàng vẫn còn rất thương tâm.
- Liễu Nhất Đao này, ta nhất định phải giết hắn!!" Lăng Phong nghe La Ngọc Thanh giãi bày xong, giọng căm hận nói:
- Hắn có đáng mặt nam nhân không? Cho dù không còn là trinh nữ thì thế nào? Hắn có thể lấy nàng chính là phước ba đời nhà hắn. Hắn không thèm để ý thì sao, đúng là đồ không có...."
La Ngọc Thanh thấy Lăng Phong phẫn nộ trước bi kịch của mình, kinh ngạc cùng cảm kích nhìn Lăng Phong.
Lăng Phong chưa nguôi, nói:
- Nếu nàng phải sinh ra cách đây hai mươi bốn năm, ta nhất định sẽ cho nàng hạnh phúc hoàn mỹ. Bất quá nương tử nàng yên tâm, cho dù nàng đã lỡ mất hai mươi năm tuổi xuân, suốt cuộc đời còn lại ta cam đoan sẽ cho nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian, ta nguyện đời này kiếp này sẽ chăm sóc nàng, thương nàng, yêu nàng. Tối hôm qua ta thật có hơi lỗ mãng một chút, nhưng vì nàng ta hoàn toàn không quan tâm tới cái gì là đạo đức, lễ giáo, ta chỉ biết là ta yêu nàng. Mặc dù, thân là Tiêu Dao vương đệ tử, nhưng ta tuyệt đối không như ông ấy, không biết tốt xấu, thê tử của ta quả thực rất nhiều, nhưng là ta đều yêu thương các nàng như nhau, đều không để cho các nàng chịu một chút tổn thương gì. Tiêu Dao vương trước lúc lâm chung đã sám hối, hắn đã hiểu ra rằng đã phụ tuổi xuân của các nàng. Hắn nhường các nàng cho ta, bảo ta hảo hảo chiếu cố các nàng. Nhưng là ta không thích như vậy, ta muốn các nàng là những nữ nhân thật vui sướng, còn muốn cho các nàng một danh phận, để các nàng làm hảo thê tử của ta."
- Tướng công....Chàng...." La Ngọc Thanh kinh ngạc không thôi, bởi vì trải qua hoan ái tối hôm qua, nàng đã cảm nhận được Lăng Phong chính là thật lòng, hắn tuyệt đối là một người nói được làm được, hơn nữa hắn cũng thật có năng lực a, có thể thỏa mãn nhu cầu tất cả thê tử của hắn. Chỉ là Lăng Phong lớn mật biểu lộ như vậy, thật quá thẳng thắn, khiến nàng chấn kinh không thôi.
Lăng Phong nói:
- Nàng nhất định là không hiểu tại sao ta lại làm như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, chính là ta thực tâm yêu các nàng. Cái gì mà chiếu cố chứ, đấy là dĩ nhiên rồi. Ta nhất định phải cho các nàng là người được yêu thương nhất, cho các nàng hạnh phúc đẹp nhất." (ND: hứa lèo quá ta không tin đâu)
- Ài....Đối với thiếp mà nói, hiện giờ thiếp vẫn là người của Liễu gia! Thiếp, là thiếp lo lắng khi thiếp theo chàng, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng trong võ lâm của chàng...." La Ngọc Thanh có thể chấp nhận tình cảm của Lăng Phong, nhưng là nàng vẫn vì tiền đồ của Lăng Phong mà lo lắng, về điểm này, nàng thật giống với sư nương Bạch Quân Nghi, đều có chung một ý nghĩ, điều này khiến cho Lăng Phong muôn vàn cảm động.
Lăng Phong nắm chặt ngọc thủ của La Ngọc Thanh, nói:
- Chỉ cần các nàng hạnh phúc là được, ta mặc kệ cái gì là danh tiếng, chỉ là hư danh mà thôi. Liễu gia đối xử với nàng như vậy, nàng tuyệt không phải là người của Liễu gia nữa. Ta sẽ thả Liễu Hùng Phi, ta sẽ không truy cứu trách nhiệm nữa. Nhưng là ta nhất định không thể buông tha Liễu Nhất Đao, điểm này nàng không cần phải giải thích!" Đây là vì bảo vệ danh dự cho nàng, cũng là vì nàng mà lấy lại công đạo, bởi vậy Lăng Phong sẽ không bỏ qua cho Liễu Nhất Đao.
La Ngọc Thanh cảm động gật đầu, nói:
- Thiếp hiểu mà."
Lăng Phong hôn lên trán nàng, ôm nàng vào lòng, ôn nhu nói:
- Kỳ thật, nàng chưa có phát hiện ra thôi, tối hôm qua sau khi song tu, nàng đích thị đã thay đổi rồi, nàng xem xem, nàng bây giờ như thế nào a...." Nói rồi, hắn đưa cái gương đồng cho La Ngọc Thanh.
La Ngọc Thanh cầm lấy gương đồng, vừa nhìn xong, cả người như ngây ra, trong gương đồng đó chính là nàng đó sao, vốn có chút nếp nhăn nơi khóe mắt, bây giờ tất cả đều đi đâu mất, da dẻ căng mọng, ngũ quan cũng trở nên xinh đẹp tuyệt trần, tràn ngập co dãn, mềm mại, mày liễu mắt phượng, một đêm như vượt không gian và thời gian, trở về hai mươi năm về trước. "Ôi...Điều này....sao có thể như vậy?"
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Chỉ cần nương tử hàng ngày cùng tướng công song tu, ta cam đoan nàng vĩnh viễn sẽ như bây giờ, đây chính là thuật trụ nhan a. Nếu nàng thay đạo bào ra, mặc vào quần áo thời trẻ, ta đảm bảo không ai nhận ra được nàng là Ngọc Thanh phu nhân, lại càng làm cho họ không thể tin nổi cô gái mới ngoài hai mươi này đây, chính là La Ngọc Thanh a. Cho nên, khi nàng theo ta, có thể yên tâm, nếu có ai hỏi nàng, cứ nói nàng là Ngọc Thanh muội muội của ta, ha ha...."
- n..." La Ngọc Thanh nghe Lăng Phong nói như vậy, có chút ngượng ngùng, nhưng tự đáy lòng nàng rất cảm kích Lăng Phong, vì nàng mà làm hết thảy. Trong lòng nàng, giây phút này đây thật ngọt ngào, hệt như mối tình đầu thuở nào. Nếu nói tối hôm qua Lăng Phong đã hoàn toàn chinh phục được nàng, vậy giờ phút này đây nàng đã hoàn toàn đắm chìm trong biển tình ái ôn nhu, đã hoàn toàn chấp nhận sự thật này.
Lăng Phong nói:
- Ngọc Thanh, ta bây giờ lo lắng chính là Liễu Thi Vân, bởi vì Tiêu Dao vương có nói qua, là nhờ ta chiếu cố hai mẹ con nàng...."
- A!?" La Ngọc Thanh kinh ngạc thất thanh, nàng biết Lăng Phong nói chiếu cố chính là cái gì, nhưng Liễu Thi Vân đã thành gia lập thất, lại là nữ tử của mình, mẹ con cùng thờ một chồng, chẳng phải là trái với luân thường hay sao?
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Nàng bây giờ là nương tử của ta, không phải phu nhân của Liễu Nhất Đao, Liễu Thi Vân với nàng chỉ như tỷ muội, cho nên tỷ muội cùng thờ một chồng là chuyện rất bình thường. Ta còn có thể nói nàng biết, tại Hoa Sơn, sư nương ta Bạch Quân Nghi và sư muội Lục Phỉ Nhi đều là nương tử của ta, quan hệ của các nàng ấy so với Liễu Thi Vân càng thêm thân mật...., còn có cha ta đã để thiếp của người cải giá lấy ta, nàng hiểu được tình cảnh của nàng so với các nàng ấy còn tốt hơn a?"
- Điều này.... là thực ư?" La Ngọc Thanh không thể tin nổi, nhìn Lăng Phong, nàng biết mình không thể thay đổi được quyết định của hắn, nàng thầm nghĩ đâu sẽ là lối thoát cho mình, bởi vì nàng còn muốn đối mặt với cuộc đời. Nếu những lời của Lăng Phong là sự thật, vậy nàng thật không có gì phải lo lắng nữa.
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Nào, rời giường theo ta đi ăn sáng thôi, khi nàng nhìn thấy kế mẫu của ta, nàng sẽ hiểu tất cả."
Lăng Phong đứng lên, La Ngọc Thanh đang muốn đứng dậy tới hầu hạ hắn, nhưng từ hạ thân lại truyền đến một trận đau đớn, lúc này nàng mới phát hiện ra, bởi vì ngày hôm qua điên cuồng quá độ, bị chút thương tổn, đau đớn vô cùng. Vừa nghĩ đến biểu hiện của mình tối hôm qua, mặt nàng không khỏi một mảng đỏ hồng, cố gắng gượng dậy, dù sao thì nàng cũng là một phụ nữ đoan chính.
Thấy thần sắc của nàng như vậy, Lăng Phong không khỏi thấy yêu thích, sáng sớm vốn là dương khí đại thịnh, Lăng Phong nhìn thấy La Ngọc Thanh như thế, rất muốn chiếm chút tiện nghi, nhưng lại thấy La Ngọc Thanh bộ dáng như không chịu nổi, cũng cố hết sức khắc chế bản thân, không cho tiểu JJ bành trướng lên.
- Nào, ta tới hầu hạ nàng mặc quần áo a!" Lăng Phong nói, lấy cho La Ngọc Thanh một bộ quần áo mới.
- Điều này.....Sao có thể được?" La Ngọc Thanh có chút ngượng ngùng nói.
Lăng Phong ôm lấy nàng, nói:
- Sao lại không chứ, nàng là nương tử của ta, ta vì nàng mà phục vụ, là một việc thiên kinh địa nghĩa a."
La Ngọc Thanh ôn nhu hưởng thụ sự hầu hạ của chàng, trong nháy mắt, nước mắt đã tí tách rơi xuống, thật là hương diễm động lòng người.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiều Kiều Sư Nương
Chương 112: Ngọc Thanh mẫu nữ
Chương 112: Ngọc Thanh mẫu nữ