Một kiếm vừa rồi của Trần Tiêu Bằng sắc bén vô cùng, nhưng mà kp cũng không phải là kẻ ngồi không.
Nếu đổi lại là người khác, có thể tránh được một kiếm này đúng là rất khó khăn, nhưng mà với Lăng Phong lại rất dễ dàng! Mặc dù trường kiếm Trần Tiêu Bằng sượt nhẹ một chút qua cánh tay, nhưng mà chỉ là vết thương ngoài da, không đầy một canh giờ vết thương sẽ khép lại, vết chai bong ra thậm chí một vết sẹo cũng không tồn tại. Nhưng mà giờ phút này Lăng Phong cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp theo thân thể bay lên không, trường kiếm trong tay thẳng hướng Trần Tiêu Bằng đuổi theo.
Đối với loại người như Trần Tiêu Bằng, quyết không thể nhân nhượng, để tránh gây tai họa cho nhiều người.
"Tiểu tử hèn hạ, xem kiếm!" Lăng Phong hét lớn, huy vũ trường kiếm trong tay phản kích!
Đường Vũ Vi cảm thấy căng thẳng toàn thân, là trường kiếm Lăng Phong di động trong không gian, vô cùng nhanh tạo ra tiếng xé gió, tứ phía tràn đầy kiếm ảnh.
Trần Tiêu Bằng thấy một kích toàn lực của mình chỉ tạo ra tổn thương ngoài da cho Lăng Phong, lúc này lui ra phía sau, thân hình vội vàng thoát ra ngoài phòng.
Thấy tình hình không ổn, Trần Tiêu Bằng muốn chạy trối chết.
Trần Tiêu Bằng vừa rời khỏi căn phòng, trường kiếm của Lăng Phong liền đuổi theo hắn, cách Trần Tiêu Bằng cũng chỉ khoảng ba thước.
Mũi kiếm trở nên lạnh lẽo, hướng về phía Trần Tiêu Bằng kích tới.
Nét mặt Trần Tiêu Bằng hiện lên một nụ cười quỷ dị.
Lúc này vừa lúc Lăng Phong lướt ra khỏi phòng.
Minh nguyệt đã nhô cao.
Dưới ánh trăng khuôn mặt Trần Tiêu Bằng cực kỳ bí hiểm.
Trường kiếm trong tay Lăng Phong toàn lực đánh ra.
Hai tay Trần Tiêu Bằng rung lên, biến ảo như ma pháp, huy động trường kiếm trong tay xuất ra vô số bóng kiếm. Mũi kiếm rung động trong không trung nghiêng hướng về mặt Lăng Phong. Hay cho một bộ Ỷ Thiên Hàng Yêu Kiếm!
Thì ra vừa rồi ở trong đại sảnh, Trần Tiêu Bằng vẫn chưa thi triển ra kiếm pháp tinh diệu nhất của Nga My phái Ỷ Thiên Hàng Yêu Kiếm, cho nên hắn mới ráng hết sức thoát ra bên ngoài!
Lăng Phong mỉm cười, mặc cho Trần Tiêu Bằng sử dụng trò gian trả gì cũng không thể thay đổi chiến cuộc, trường kiếm trong tay hắn lập tức xuất ra hàng nghìn mũi nhọn lạnh lẽo, nhất thời trong thiên địa xuất hiện kiếm phong cùng tụ xoáy lưu động, tiếng xé gió xoẹt xoẹt.
"Độc cô cửu kiếm phá kiếm thức!"
Dày đặc âm thanh tiếng kiếm cùng kiếm liên tục giao kích vang lên, Trần Tiêu Bằng loạng choạng thụt lùi, trường kiếm trong tay gãy làm hai đoạn, vừa rồi Lăng Phong đâm hắn một kiếm chứa đầy kình khí làm kinh mạch hắn bị thương, mặc dù không tạo thành ngoại thương cho Trần Tiêu Bằng nhưng nội thương so với ngoại thương nghiêm trọng hơn nhiều, bây giờ Lăng Phong biết kinh mạch Trần Tiêu Bằng đã đứt đoạn, ngày sau muốn dùng võ công chỉ có thể là nằm mơ giữa ban ngày.
Được xưng là nam đệ tử kiệt xuất nhất từ trước tới nay của Nga My phái, sau một trận đánh vậy mà đã bị phế bỏ, không thể không công nhận thực lực Lăng Phong thực sự rất siêu cường.
Trần Tiêu Bằng thất bại thảm hại.
Những điểm sáng tán đi, Lăng Phong cầm kiếm đứng ở trước cửa, khuôn mặt trầm tĩnh, lúc này máu tươi màu sẫm vẫn đang từ từ cánh tay Lăng Phong chảy xuống, theo cánh tay nhỏ xuống trên mặt đất.
Đây là lần đầu tiên Lăng Phong bị thương! Mặc dù đây là do Lăng Phong hơi không cẩn thận mà bị ngoại thương nhẹ, nhưng đủ để làm Lăng Phong cảm thấy: "Trong chốn võ lâm có rất nhiều cao thủ có thực lực, mà Trần Tiêu Bằng chỉ là một tên hèn hạ mà có thể đả thương người như vậy! Nếu như người có võ công so với hắn cao cường hơn và càng hèn hạ hơn, vậy thì lực sát thương sẽ còn lớn hơn nhiều?"
Tâm hại người không nên có, nhưng không thể không đề phòng lòng người. Bởi vì giang hồ hiểm ác là sự tình thiên chân vạn xác, điều này xem như Lăng Phong đã được lãnh giáo rồi.
Trần Tiêu Bằng liên tục thối lui mười bước mới có thể ổn định lại thân hình. Trong miệng điên cuồng phun ra huyết ứ, nhất thời cả người xụi lơ trên mặt đất.
Lúc này mọi người đều chăm chú quan sát từng diễn biến của trận đấu!
Khuôn mặt Trần Tiêu Bằng tái nhợt, lặng lẽ nói: "Nhất Kiếm Phi Tiên quả nhiên danh bất hư truyền, Trần Tiêu Bằng ta bội phục."
Lăng Phong lạnh nhạt nói: "Trên giang hồ linh khí (1) của Nga My có thể nói nhất tuyệt, đáng tiếc ngươi không phải là phụ nữ, bằng không nếu sử dụng uy lực sẽ lớn hơn rất nhiều!" Hắn nói một điểm cũng không sai, nếu như Trần Tiêu Bằng là nữ nhân, phỏng chừng cánh tay của Lăng Phong đã bị phế bỏ.
"Hừ..." Trần Tiêu Bằng khinh thường hừ một tiếng, nói: "Chuyện đêm nay, ta sẽ ghi tạc trong lòng, ngày sau sẽ trả cho ngươi gấp bội..."
Lăng Phong mỉm cười nói: "Nếu như ngày sau ngươi còn có thể cầm được kiếm tới tìm ta, ta vui lòng phụng bồi!"
"Ngươi....ngươi nói cái gì?" Trần Tiêu Bằng đột nhiên cảm giác công lực trong cơ thể đã không còn, còn tưởng là do đánh một trận quá sức, căn bản không ngờ rằng võ công của mình đã mất hết.
Lăng Phong cười lạnh nói: "Quay về Nga My tu dưỡng đi thôi, đừng tiếp tục đi ra mà mất thể diện!" Lăng Phong sở dĩ đối với Trần Tiêu Bằng hạ thủ lưu tình đó là bởi vì Trần Tiêu Bằng thế nào cũng là đệ tử Nga My phái, giết hắn thì chẳng khác nào kết cừu hận với phái Nga My! Hơn nữa, giáo huấn hắn như vậy đối với Lăng Phong cũng là đã đủ!
Trần Tiêu Bằng nói: "Sau này gặp lại!". Nói xong, Trần Tiêu Bằng nhìn Đường Vũ Vi ở một bên, ngay sau đó từng bước một biến mất trong bóng đêm mờ mịt!
Sau khi Trần Tiêu Bằng bỏ đi, Đường Vũ Vi si ngốc đứng sững trong gió đêm, dung mạo tuyệt sắc của nàng làm cho lòng người xao động.
Hứa Phượng Phượng, sư nương, Lam Phượng Hoàng cùng Chu Tú Kỳ tứ nữ đã sớm bổ nhào về phía trước, vừa khóc vừa băng bó vết thương cho Lăng Phong. Lăng Phong mỉm cười, bản thân chỉ bị một chút vết thương ngoài da, sau khi dùng Tiêu Dao công pháp chữa thương phỏng chừng một canh giờ vết thương sẽ kết vảy khôi phục lại như cũ.
Đường Vũ Vi chăm chú nhìn lên bầu trời đêm, thản nhiên nói: "Nhất Kiếm Phi Tiên của Lăng thiếu hiệp quả thật danh bất hư truyền! Vũ Thanh giờ đã kiến thức được như thế nào mới thật sự là vương giả?"
Lăng Phong mỉm cười nói: "Đường cô nương không cần xúc động, ngươi tới cũng không phải là muốn cùng ta tỷ thí. Hẳn là trong lòng ngươi nhất định nghĩ rằng Vân Tùng của Võ Đang càng thêm lợi hại".
Đường Vũ Vi nghe cái tên Vân TÙng, cũng không lộ vẻ tán thưởng, khó có ai có thể được nàng kính ngưỡng như nhân sĩ Thiếu Lâm Tuệ Năng.
"Vân Tùng so với Lăng thiếu hiệp thì còn kém hơn, nhưng ít nhất một người có thể". Đường Vũ Vi có chút ngạo khí nói.
Lăng Phong trong lòng chợt động, nói: "Ngươi nói Tuệ Năng."
Đường Vũ Vi nghe tới tên Tuệ Năng trong ánh mắt quả nhiên toát ra một loại vui sướng cùng kính ngưỡng và kích động! Lăng Phong trong lòng dau đớn! Thì ra người nàng yêu thật sự là Tuệ Năng! Kháo, ni cô thích hòa thượng, tính làm gì đây, việc này trong võ lâm là một điều sai trái không được phép! (Hắn không nghĩ tới chính hắn xem)
Vốn Lăng Phong muốn quyết định cùng Đường Vũ Vi thối hôn! Giờ phút này hắn hoàn toàn thay đổi cách nhìn của mình! Lăng Phong tuyệt đối không thể bỏ qua, Đường Vũ Vi không phải là rất có ngạo khí sao, lão tử sẽ chinh phục con ngựa bất kham này!
Đường Vũ Vi nói: "Đêm nay tới đây giải trừ hôn ước mà lại dẫn tới sự việc như vậy, Vũ Thanh làm phiền rồi! Cáo từ!" Nói xong liền xoay người. Rời đi theo phương hướng trái ngược với Trần Tiêu Bằng! Lăng Phong đưa mắt nhìn theo nàng cho đến khi biến mất trong bóng đêm mới hồi phục lại tinh thần!
Lăng Phong nhìn thân ảnh Đường Vũ Vi đột nhiên nói: "Đường Vũ Vi, Lăng Phong ta đã thay đổi chủ ý, ta muốn kết hôn với ngươi, ngươi phải là vị hôn thê của ta".
Đường Vũ Vi nghe thấy lo nói, đột nhiên cước bộ dừng lại, vốn tưởng rằng sẽ quay đầu lại, chỉ thấy sau đó nàng nhún chân, lập tức phi thân rời đi biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Lăng Phong nhìn bóng lưng Đường Vũ Vi biến mất, cả người si ngốc đứng ở trước cửa, im lặng không nói gì.
"Tướng công! Chàng còn ngẩn ngơ gì đó? Phải chăng đang nghĩ lúc nào đưa vị hôn thê của chàng về đây?" Sư nương ở bên cạnh Lăng Phong đùa giỡn nói!
Mọi người thấy Lăng Phong chỉ bị chút thương tổn ngoài da, cũng đều yên lòng!
Lăng Phong ôm cổ sư nương, hôn lên đôi môi nói: "Đêm nay tướng công muốn lấy các nàng trước, đi nào, đi bái đường!"
"Ân." Sư nương ở trong lòng Lăng Phong giãy dụa một lúc, nàng ngượng ngùng không thôi. Bởi vì ở bên cạnh chẳng những có Hứa Phượng Phượng, Lam Phượng Hoàng, Chu Tú Kỳ, ngoài ra còn có toàn bộ những người trong nhà.
Lăng Phong trêu đùa sư nương một lúc rồi mới buông tha. Thấp giọng nói vào bên tai nàng: "Sau khi chúng ta liền trở về phòng động phòng, đêm nay ta muốn cả bốn nàng cùng hầu hạ ta, tướng công đêm nay muốn cùng các nàng làm thần tiên!"
Khuôn mặt xinh xắn của sư nương ửng đỏ "Ân!" một tiếng, 5 người một lần nhữa quay vào đại sảnh, hoàn thành nghi thức cuối cùng "phu thê giao bái", bà mai dắt bốn vị tân nương cùng quay về tân phòng!
Lăng Phong thì cùng người trong nhà kính rượu, trấn an những người trong nhà, cũng nói với phụ thân tạm thời không cần lo đến việc cùng Đường Vũ Vi thối hôn! Xem bọn họ tiếp theo sẽ có những hành động như thế nào.
Lăng Khanh gật đầu nói: " Phong nhi, con đã trưởng thành rồi, võ công lại cao cường! Hết thảy đều do con quyết định!"
Lăng Phong nói: "Làm một người giang hồ, cái đáng sợ nhất là làm liên lụy tới người nhà, con nghĩ Thải Điệp Di cũng không phải là chỗ có thể ở lâu dài, chờ sau khi chúng con rời khỏi, cha nên đổi một địa phương an toàn để đặt chân!
Lăng Khanh nói: "Đã nhiều năm như vậy, nhà chúng ta sóng to gió lớn gì cũng đã trải qua, đều lần lượt đối mặt! Có cái gì mà sợ hãi. Phong nhi, con cứ yên tâm mà xông pha! Không cần băn khoăn điều gì!"
Lăng Phong không ngờ phụ thân mình lại bình thản như vậy, trong lòng cực kỳ cảm động!
Lăng Khanh nắm tay Lăng Phong nói: "Nhìn biểu hiện của con hôm nay, ta tin chắc rằng nhi tử của ta trong chốn võ lâm sẽ thành danh lập vạn! Sớm biết như vậy ta đã sớm đưa con tới Hoa Sơn nhưng mà bây giờ cũng không muộn"
Lăng Phong suy nghĩ lời phụ thân nói, bản thân hắn cũng không muốn thành danh lập vạn, nhưng nhìn ánh mắt mong chời của phụ thân, Lăng Phong cũng không có nói gì thêm!
Mong con thành rộng, là tâm nguyện của mỗi người làm cha làm mẹ, thân là nhi tử làm sao có thể nhẫn tâm phụ lại sự kỳ vọng của phụ mẫu mình đây?
Lăng Phong nghĩ vậy, có lẽ bản thân nên sớm một chút để thê thiếp sịnh hạ nhi tử, vì Lăng gia khai chi tán diệp, đây mới là báo đáp tốt nhất đối với phụ thân. Lão nhân gia tuổi đã cao, khát khao lớn nhất chính là bế cháu hưởng thụ hạnh phúc gia đình chứ sao?
Nghĩ tới đây, Lăng Phong đối với đêm động phòng hoa chúc hôm nay tràn ngập chờ mong...
(1): Linh khí ở đây là chỉ năng lực thần kỳ của các chiêu kiếm Nga My phái.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiều Kiều Sư Nương
Chương 134: Sư nương - Tân nương
Chương 134: Sư nương - Tân nương