Ngày hôm sau khi gà gáy sáng thì Lăng Phong liền tỉnh lại, bốn tỳ nữ Cầm Kỳ Thi Họa bởi vì đêm qua quá mức hưng phấn mà giờ vẫn còn đang ngủ say không dậy nổi. Lăng Phong lẳng lặng đứng dậy, hắn sau khi vận công chín chu thiên thì tinh thần trở lên sảng khóai, nội lực lại tiến thêm một bước.
Khi mà Lăng Phong mở mắt, Xuân Cầm cũng đã đứng dậy, nàng thấy Lăng Phong tỉnh dậy từ sáng sớm, vì thế liền vội vàng tỉnh dậy hầu hạ hắn rửa mặt, cũng vì lâu nay được nhân mưa móc ái ân của Lăng Phong mà trên người nàng lúc này đã xuất hiện một cỗ hương vị nữ nhân thành thục, khiến Lăng Phong sáng nay không nhịn được phải động chạm chân tay một chút, khiến nàng đỏ mặt đến mang tai, hai chân như nhũn ra, liên tục xin tha.
Sau khi rửa mặt và dùng bữa sáng xong, mặt trờ đã lên cao ở phương Đông, Lăng Phong liền đi đến nơi luyện võ, mà vừa khéo khi hắn vào trong hoa viên, thì bất chợt nhìn thấy một mỹ phụ đang ngắm hoa.
Mỹ phụ trước mắt, vóc người thon dài tuyệt mỹ, thân mặc y phục màu xanh biếc, y phục như tôn lên dáng người mạn diệu của nàng, vòng eo tinh tế nhỏ nhắn, bờ mông căng tròn đầy đặn, vẻ thướt tha vô cùng, những đường cong lung linh uyển chuyển, ánh mắt như hồ thu quyến rũ, phong tình phụ nhân tản ra trong vô hình, trên mặt đầy vẻ lãnh đạm nghiêm trang.
Có thể thấy được mỹ phụ này chăm sóc bản thân rất tốt, đến ngay cả y phục cũng rất chú trọng đến vấn đề thẳm mỹ hài hòa, mà quan trọng nhất của mỹ nữ này, chính là quý khí trời sinh của nàng, vẻ kiêu ngạo khiến người khác chỉ muốn đặt nàng dưới hạ thân mà yêu thương, nhưng cũng đầy ham muốn chà đạp. Mà mỹ phụ này, không phải là ai khác, chính là mẫu thân của Nam Cung Vũ : Tần Thục Phân.
Gần đây, Lăng Phong cảm thấy thân thể mình xuất hiện một ít biến hóa kỳ dị, có lẽ là do Ngọc phòng bí quyết cùng với Tiêu dao ngự nữ song tu có xung đột, vì thế trong lòng hắn luôn có cảm giác xúc động.
Trong lòng lại dâng lên một cỗ cảm giác không muốn giả trang nữa, hơn nữa hắn không muốn rời giường, chỉ muốn suốt ngày chơi đùa với đám Xuân Cầm trên giường mà thôi.
- Vũ nhi, sớm như vậy đã muốn đi làm gì thế?"
Tần Thục Phân cũng đã thấy Lăng Phong, vì thế xuất phát từ tình cảm "mẫu thân" mà quan tâm hỏi.
Lăng Phong nhìn thấy Tần Thục Phân xinh đẹp động lòng như thế, trái tim hắn không khỏi rung động, thế nên liền "Uh" một tiếng, nói:
- Uh, mẫu thân, ta muốn đi luyện võ!"
Lời tuy là nói vậy, nhưng tiểu đệ đã cứng rắn bật lên rồi.
- Ồ, không ngờ được Vũ nhi nhà ta còn có thể rời giường luyện võ nha!"
Tần Thục Phân nói vậy, chính là muốn cố ý nhắc Lăng Phong là thời gian này không cần luyện nhanh quá.
- Mẫu thân, không ngờ được người cũng dậy sớm thế nha!"
Trước mặt người khác, Lăng Phong rất cung kính với Tần Thục Phân, mặc kệ nàng ta trước mặt mình ra sao cũng đều ra vẻ cung kính.
Tần Thục Phân cố ý nhìn trời, nói:
- Còn sớm hả, mặt trời đã lên cao ba sào rồi!"
Vừa nói, nàng vừa chỉ vào lương đình ở không xa, nói:
- Theo ta đến lương đình ngồi chút chứ?"
- Vâng, mẫu thân!" Lăng Phong nói, sau đó đi về phía lương đình.
Lăng Phong ở phía sau, Tần Thục Phân ở phía trước, một trận gió từ đâu bỗng thổi đến, mái tóc dài của Tần Thục Phân truyền tới một làn hương thơm, tâm hồn Lăng Phong không khỏi rung động nhè nhẹ, một cảm giác bị lãng quên dần dâng lên.
Đi tới lương đình, Tần Thục Phân sau khi dùng một tư thế u nhã để ngồi xuống, nàng phân phó cho hạ nhân đi lấy trà và điểm tâm, sau khi để đám hạ nhân rời đi hết, có vẻ nàng có chuyện trọng yếu muốn nói với Lăng Phong.
Lăng Phong cũng lớn lên trong gia đình phú quý, lúc nhỏ, hắn chuyên môn được dạy về lễ nghi giai tầng. Giờ chứng kiến tư thế ngồi của Tần Thục Phân, hắn cũng âm thầm gật đầu. Tư thế của nàng ngồi rất tao nhã, có vẻ tự nhiên, không có kiểu giả tạo bên trong.
Tần Thục Phân sau khi ngồi xuống, bởi vì đang ở nhà, nàng ăn mặc có chút cởi mở, vì thế cổ áo hơi mở ra, bộ ngực trắng nõn trước ngực lộ ra, mơ hồ có thể nhìn thấy hai hạt anh đào nho nhỏ.
Lăng Phong sau khi nhìn trộm vài lần, hắn uống ngụm trà, sau đó rất phong độ mà nói với Tần Thục Phân:
- Mẫu thân, không biết ngươi tìm hài nhi có gì phân phó?"
Tần Thục Phân đột nhiên lạnh lùng nhìn Lăng Phong, nói:
- Là tối qua ta không ngủ được, trong lòng không yên."
- Ồ!? Không biết trong lòng mẫu thân có khúc mắc gì?" Lăng Phong hơi khó hiểu hỏi.
- Ngươi!" Tần Thục Phân chỉ nói một chữ.
- Ta!?" Lăng Phong kinh ngạc nói:
- Mẫu thân người sao lại nói vậy, chẳng lẽ ta làm xấu gì sao?"
Tần Thục Phân rất ưu nhã nhất ly trà lên uống một ngụm, nói:
- Lăng Phong, chúng ta chân nhân không nói giả thoại. Ngày hôm qua chuyện ngươi giết Trang thượng Khanh, ta đã suy nghĩ trắng một đêm, cảm thấy đây là thời cơ ngươi lên làm gia chủ thích hợp nhất!"
Lời này vừa nói ra, Lăng Phong cảm thấy rất ngoài ý liệu.
- Phu nhân, ngươi có tính toán gì!?"
Lăng Phong thật sự không ngờ Tần Thục Phân lại nóng lòng như vậy, mà nhìn quanh thì không gian cũng vắng lặng, chính mình cũng lên thật lòng nói ra với nàng ta cũng không sao, dù sao mình cũng không muốn ở lâu tại Nam Cung thế gia này, sớm lên làm gia chủ, cũng sớm được giải thoát.
Tần Thục Phân nói:
- Nếu như hồ điệp môn cùng Nam Cung thế gia vào thế nước lửa, như vậy Trang chi Điệp sẽ liều chết với Nam Cung Hiên, cứ theo võ công hiện giờ của Nam Cung Hiên, tất nhiên không phải đối thủ của Trang chi Điệp, Nam Cung Hiên không chết cũng trọng thương…"
Lăng Phong kinh hãi nói:
- Ngươi muốn mượn đao giết người!? Nhưng hắn là lão công của ngươi…"
Tần Thục Phân cười lạnh, nói:
- Có phải không? Có một số việc không đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu, nếu ngươi là ta, ngươi cũng sẽ làm vậy.
Lăng Phong từ trong miệng Tần Thục Phân nghe ra, có vẻ nàng có cừu hận vô cùng với Nam Cung Hiên thì phải, như vậy thì nàng và Nam Cung Hiên cũng chẳng có tình ái vợ chồng gì.
Tần Thục Phân cũng không giải thích, nói:
- Vô luận là thế nào, chỉ cần người của Hồ điệp môn tìm đến, chính là cơ hội tới, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi không được chết, nhất định phải sống!"
Lăng Phong nói:
- Cho dù Nam Cung Hiên chết, vẫn còn Nam Cung Tuấn mà, ngươi làm sao có thể bảo đảm ta có thể lên làm gia chủ!"
- Nam Cung Tuấn?! Một tên ngu ngốc, căn bản không đáng để vào mắt."
Tần Thục Phân tự tin nói:
- Trước mắt chỉ cần theo lời ta nói là được!"
- Có phải không? Nam Cung Hiên với ta mặc dù không phải là phụ thân ruột, nhưng ta là người có cảm tình, mấy ngày này ở chung, ngươi kêu ta thấy chết không cứu, ta không làm được!"
Lăng Phong như thay đổi thành một người khác.
Tần Thục Phân cười lạnh, nói:
- Hừ, người đừng cao hứng quá sớm. Ta cũng
chẳng giấu diếm ngươi, ngày đó ta cho ngươi ăn cũng chẳng phải là giải dược gì, mà là độc dược mãn tính. Ngươi đã trúng độc của ta, chẳng lẽ không nghe ta nói?"
Lăng Phong cười lạnh, nói:
- Ta sớm biết ngươi sẽ ra tay như vậy. Mà ta vốn là người đã chết qua một lần, ngươi nghĩ ta còn sợ chết sao? Ngươi không thể hiểu ta rồi, chỉ chỉ thích làm việc theo cách của mình, chưa bao giờ thích bị người khác ép. Hiện giờ ngươi muốn ta làm, ta lại đang không vui, trừ khi ngươi có điều kiện tốt hơn."
Vừa nói, ánh mắt đầy lửa nóng của hắn lướt khắp người Tần Thục Phân.
Ánh mắt đó vô cùng mập mờ, đầy bá đạo, khuôn mặt Tần Thục Phân nghiêm
lại, mà trong lòng nàng, không hiểu sao lại phát hoảng, run rẩy hỏi:
- Không sợ chết, hừ, ngươi chờ chết đi!"
Lăng Phong đứng lên, nói:
- Có đúng không? Vậy thì ta đi đây."
Vừa nói, Lăng Phong vừa không thèm để ý đến Tần Thục Phân, đứng lên.
Tần Thục Phân không muốn mất đi quân cờ Lăng Phong này, vì thế nói:
- Ngươi cuối cùng muốn thế nào?"
Lăng Phong lạnh lùng cười nói:
- Mạc Quỷ Hùng muốn ta làm quân cờ, nhưng
hắn cho ta đủ chỗ tốt. Nhưng ngươi không cho ta chỗ tốt, lại bắt ta bán mạng, ta chẳng nhẽ không đáng giá sao."
Tần Thục Phân nghiến răng nghiến lợi căm hận nói:
- Ngươi có yêu cầu gì ta làm được, ta sẽ đáp ứng ngươi."
- Có đúng không?"
Lăng Phong ánh mắt càng thêm càn rỡ, ánh mắt tập trung vào những chỗ trọng yếu trên người Tần Thục Phân, cười hỏi:
- Ngươi thật sự sẽ đáp ứng sao?"
Một loại cả giác trước giờ chưa từng có bỗng xuất hiện trong lòng mỹ phụ nhân Tần Thục Phân, nàng chấn động cả người, hoảng sợ nói:
- Ngươi muốn làm gì? Vân Nhi ta cũng cho ngươi rồi, ngươi còn muốn làm gì? Đừng tưởng là ta không biết chuyện người và Xuân Cầm Hạ Kỳ. Chỉ cần ngươi
làm theo lời ta, tương lai phụ nữ của Nam Cung thế gia, tùy tiện có thể cho ngươi chơi đùa!"
Tần Thục Phân cũng không phải là một phụ nữ không hiểu gì, ánh mắt của Lăng Phong, nàng đương nhiên hiểu ý trong đó. Chỉ là nàng không ngờ Lăng Phong dám sinh ra chủ ý với nàng,
''Chẳng lẽ hắn thật sự không sợ chết sao?''
Lăng Phong nhìn nàng chằm chằm, nói:
- Ta cũng không biết phu nhân có tính là một trong những phụ nữ của Nam Cung thế gia không?"
Khi hắn nói ánh mắt vẫn không rời khỏi ngực của Tần Thục Phân.
Nàng tuy chỉ là nhị phu nhân của Nam Cung Hiên, nhưng mà lấy địa vị của tứ đại thế gia trong giang hồ, nàng có thể xem như là thân phận tôn quý. Trước kia nam nhân mặc dù có hứng thú và ảo tưởng với nàng, nhưng mà vì ngại địa vị của Nam Cung thế gia, cũng chưa từng có nam nhân nào có dũng khí lớn mật dám làm càn trước mắt nàng. Tần Thục Phân hiện giờ rất tức giận, nàng có cảm giác như muốn nổi điên, vì thế hét lên:
- Làm càn."
Lăng Phong làm ra vẻ như có chút vô tình thu hồi ánh mắt từ trên người Tần Thục Phân, hắn nói:
- Ta luôn làm càn như vậy. Phu nhân, nếu như không thích thì ta đi, được rồi, ngươi cứ ở đây chờ đi, chờ ngày nào đó, ta cao hứng sẽ cho người một cái vị trí không kém gì gia chủ. Mà vạn nhất ta không thích vị trí gia chủ, ngươi cũng đừng trách "hài nhi", ngươi coi như chưa từng sinh ra một "hài nhi" như ta đi!"
''Đây không phải là uy hiếp một cách trần trụi sao?''
Mỹ phụ dù có tức giận hơn nữa, nhưng cũng không thể không thỏa hiệp, nàng thở dài nói:
- Ngươi ngồi xuống đi, có yêu cầu gì, chúng ta có thể thương lượng không?"
Nghe vậy, Lăng Phong rất miễn cưỡng ngồi xuống, nói:
- Không biết phu nhân muốn cùng ta thương lượng cái gì? Yêu cầu của tam cũng đã rất rõ ràng rồi."
Ánh mắt của hắn lại trở lại dáng vẻ háo sắc, ánh mắt đầy dục hỏa quét qua quét lại trên người của Tần Thục Phân.
Tần Thục Phân nhướng mày, nói:
- Ta có thể đưa giải dược cho ngươi, đồng thời có thể gọi Tái Hoa Đà giải đi Tác Mệnh Hòan trong người ngươi, để ngươi thoát khỏi sự khống chế của Mặc Quỷ Hùng…"
Lăng Phong cười ha hả, nói:
- Phu nhân, ngươi coi thường ta quá đó.
NGươi nghĩ rằng ta rời ngươi thì không có biện pháp giải độc sao?"
- Cái gì, ngươi…ngươi có thể giải được độc?" Tần Thục Phân thất kinh nói.
Lăng Phong tiếp lời:
- Độc dược ngươi cho ta, ta căn bản là không ăn, về phần bên Tái Hoa Đà, cho dù người không ra mặt, hắn cũng sẽ toàn tâm toàn ý giải độc cho ta."
Tần Thục Phân vừa nghe xong, nàng mới hiểu được mình đã quá xem thường
nam nhân trước mặt này, vì thế không khỏi nói:
- Hóa ra sáng nay ngươi đã có chuẩn bị mà tới, hừ!"
Lăng Phong nói:
- Ngươi cho rằng ta thật sự là trẻ con ư. Hắc hắc, muốn ta phối hợp với ngươi, vậy thì xuất chút thành ý đi."
- Vậy ngươi rút cục muốn thế nào?!" Tần Thục Phân có chút tức giận nói.
Lăng Phong vô cùng gian nhìn chằm chằm mỹ phục nhân Tần Thục Phân, nói:
- Trong cái nhà này, ngoài nữ nhân của hắn ra ta cũng chẳng xem trọng cái gì, ta muốn ngươi."
Mặc dù trong lòng đã đoán được vài phần, nhưng mà khi tận tai nghe yêu cầu của Lăng Phong, thân thể của Tần Thục Phân vẫn không khỏi chấn động, nói:
- Ngươi, ngươi…"
- Có đồng ý hay không, ngươi tự mình nghĩ đi, ta không bắt buộc ngươi. Chẳng qua, hậu quả ngươi nên nghĩ cho kỹ. Đương nhiên, nếu cần nói gì, ta sẽ tự giải thích thân phận mình với Nam Cung Hiên, còn cả việc ngươi muốn ta làm nữa…"
''Tần Thục Phân, cái này của ngươi chính là thông minh bị thông minh hại. Vốn ta còn chưa muốn đối phó ngươi vội, nhưng mà ngươi cũng không có cảm tình gì với Nam Cung Hiên, hơn nữa ngươi cũng không phải nữ nhân thiện lương gì, lão tử không tha ngươi được! ''
Lúc này Lăng Phong ác ý nhìn Tần Thục Phân, một cảm giác kỳ diệu khó hiểu bỗng dâng lên.
Tần Thục Phân cả giận nói:
- Ngươi…" Nàng vốn định tức giận, nhưng mà nàng lại phát hiện ra không thể làm gì được đối phương.
Lăng Phong cười nói:
- Tính nhẫn nại của ta có hạn, phu nhân, hy vọng ngươi có thể nhanh cho ta câu trả lời thuyết phục."
Tần Thục Phân trong lòng thầm nghĩ:
- Hắn còn nhỏ, đối với ta có lẽ chỉ là động tình nhất thời, chắc là có thể khuyên hắn được."
Trong nháy mắt, Tần Thục Phân trong lòng đã quyết định chủ ý, nàng lập tức nói:
- Lăng Phong, ta biết, ngươi ở tuổi này, đối với nữ tính rất tò mò, mà ta thì đã là một bà già rồi, hiện giờ còn nhiều nữ nhân xinh đẹp còn trẻ hơn ta, ngươi muốn phụ nữ, ta có thể giúp ngươi tìm mười người tám người cũng không vấn đề gì, so với ta khẳng định tốt hơn nhiều."
Tần Thục Phân bắt đầu mặc cả.
Ta ngất, Lăng Phong ta tán gái còn cần dựa vào người khác sao? Thật là tức cười.
Lăng Phong từ chối luôn, nói:
- Không cần, ta muốn ngươi."
Nói xong, hắn đứng dậy đi đến bên người Tần Thục Phân, một tay ôm lấy thân thể của nàng, rất gian nói:
- Phu nhân, ta biết ngươi đã lâu rồi không có "cuộc sống" vợ chồng. Tư vị như quả phụ đó cũng chẳng dễ chịu gì. Cái khác ta không dám nói là thiên hạ đệ nhất, nhưng mà ở trên giường, ta nếu là thứ hai, vậy thiên hạ không có đệ nhất! Thế nào? Ngươi nhất định là cũng đã lén xem công phu của ta rồi, chẳng lẽ ngươi không động tâm sao?"
Nói xong, tay phải của hắn sờ tới vòng eo thon nhỏ của nàng, vuốt ve dần xuống dưới.
Trong lòng Tần Thục Phân nhảy lên rất lợi hại, nhất thời nàng bị mất chủ trương, không biết nên làm thế nào? Đối mặt với Lăng Phong từng bước ép tới, nàng không biết phải khuất phục hay là phản kháng. Nghĩ đến thân thế của mình, hơn nữa còn có mười tám năm nỗ lực, chẳng lẽ thật sự sẽ buông tha hôm nay sao?
''Nếu như không buông tha, vậy ý nghĩa không phải là mình khuất phục Lăng
Phong sao?! ''
Trong lòng Tần Thục Phân đang cực kỳ mâu thuẫn!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiều Kiều Sư Nương
Chương 181: Tần phu nhân (1)
Chương 181: Tần phu nhân (1)