Ngay lúc Tần Thục Phân tâm thần bất định, tay Lăng Phong lặng lẽ rời khỏi thân thể mỹ phụ thành thục của nàng, hắn hỏi:
- Thế nào, nàng còn lo lắng gì nữa sao? Đây là chuyện nàng tình ta nguyện, ta cũng không bắt buộc nàng."
Mỹ phụ nhân Tần Thục Phân nói:
- Lăng Phong, ngươi có thể đổi lại điều kiện khác không?"
Mùi hương nam nhân mạnh mẽ cứ liên tục bay vào mũi nàng, trong lòng mỹ phụ nhân thật khó lòng bình tĩnh được, tất cả chỉ vì Lăng Phong lúc này đã thể hiện ra sự bá đáo cũng như là dã tâm của mình.
Phụ nữ chính là một loại động vật kỳ quái, các nàng cảm tính, các nàng ngây thơ, các nàng đa tình, có thể các nàng vì một nguyên nhân nào đó mà theo một nam nhân, mà trong lòng mỗi một người phụ nữ cũng đều có một nam nhân hoàn mỹ. Vừa rồi khí chất Lăng Phong toát ra, hoàn toàn phù hợp với hình tượng nam nhân hoàn mỹ trong lòng của Tần Thục Phân.
- Không có gì thương lượng cả, ta chỉ muốn nàng thôi. Nói cho nàng biết, ta muốn cái gì, ta phải có được cái đó." Lăng Phong nói rất dứt khóat.
''A! Quá tuyệt vời, đúng rồi, đúng là dạng này ''.
Trong lòng Tần Thục Phân đang hét lên, mà cũng lúc nàng cũng tự trách chính mình, cảm giác này rất kỳ cục, nàng động tâm với một nam nhân bằng tuổi con mình.
Thật lâu không nghe thấy tiếng của Tần Thục Phân đáp lại, trong lòng Lăng Phong bắt đầu lạnh đi, hắn nói:
- Nếu Tần phu nhân thấy khó, ta đây cũng không làm khó ngươi. Chuyện tương lai, ngươi tự mình làm đi, ta đi vậy."
Dứt lời, hắn muốn rời đi.
- Chậm đã."
Thấy Lăng Phong muốn rời đi, Tần Thục Phân từ trong tiềm thức chợt nói.
Nghe thấy, Lăng Phong thiếu chút nữa đã la hoảng, hắn xoay người, mặt lạnh nhạt nói:
- Chuyện gì vậy, Tần phu nhân."
- Ta…ta đáp ứng ngươi." Tần Thục Phân cắn răng nói.
Nói xong lời này, mặt nàng đỏ vô cùng, đầu cúi thật thấp, trong lòng liên tục mà kêu lên, đây chỉ là do bất đắc dĩ.
Lăng Phong ngẩng đầu nhìn trời rồi ước tính thời gian, hắn mỉm cười nói:
- Được, vậy hảo tỷ tỷ, chúng ta đi đâu thì tốt đây? Phòng của nàng hay phòng của ta..."
Không biết vì sao, trong lòng Tần Thục Phân có chút chua xót, lập tức giọng điệu nàng không tốt, nói:
- Đi Thính Vũ Hiên, ngươi để đám Xuân Cầm tránh đi."
Lăng Phong lập tức vui vẻ nói:
- Được."
Nhìn thấy Lăng Phong lộ ra dáng vẻ hưng phấn như trẻ con, trong lòng mỹ phụ nhân xuất hiện vài phần mất mát, nàng nghĩ "Hắn đúng thật vẫn còn là một thiếu niên, đến với hắn có lẽ…"
Sau đó nàng lập tức nói:
- Đi thôi."
Cái loại tình cảm động tâm thoáng cái đã yếu đi rất nhiều.
Đối với chuyển biến đột ngột của mỹ phụ nhân Tần Thục Phân, Lăng Phong
cũng không để ý. Đích xác, Lăng Phong mặc dù kinh nghiệm rất nhiều, nhưng mà trên tuổi tác, hắn đúng thật mới chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi, giống như là một đứa trẻ hưng phấn khi có món đồ chơi mới. Đối với một ít biến hóa tâm lý, hắn cũng không hiểu nhiều.
Nhìn thấy mỹ tư tuyệt đẹp của Tần Thục Phân, trong lòng Lăng Phong nóng
hẳn lên, tay không khỏi duỗi qua, đặt ở trên mông của nàng, tuy là còn cách một lớp quần, nhưng mà cảm giác mềm nhẵn vẫn tuyệt vời vô cùng.
Cả người Tần Thục Phân khẻ run lên, thiếu chút nữa thì không đỡ được mà
nhũn ra, nàng thoáng gạt tay Lăng Phong ra, tức giận nói:
- Tại sao ngươi như vậy?"
Tần Thục Phân đích thực là một đại mỹ nữ quý phụ, mỗi cái nhăn mày đều
mang theo mị lực mê người, lúc này nàng đang trừng mắt phẫn nộ, khuôn mặt xinh xắn hơi cau lại, động lòng vô cùng, Lăng Phong nhìn thấy mà ngốc luôn, nước miếng không nhịn được mà chảy ra lênh láng.
Vốn mỹ phụ nhân còn đang tức giận, nhưng nàng lại nhìn thấy dáng vẻ ngốc ngốc của Lăng Phong, lời oán giận định nói vội nuốt lại, trong lòng không biết làm thế nào, hiển nhiên lại có một tia mừng rỡ, đúng là lòng dạ nữ nhân như châm đáy biển.
Cuối cùng Tần Thục Phân cũng chỉ óan giận trừng mắt nhìn Lăng Phong, nói:
- Ngươi sao lại cấp bách như vậy, ta nói cho ngươi biết, trên đường từ giờ không được động tay động chân, nếu không chờ được một chút, vậy lát thì tùy ngươi muốn…"
Tần Thục Phân cả người mềm mại trắng nõn, cảm giác như phát ra hào quang nhàn nhạt, trong lòng Lăng Phong rất rung động, hắn lập tức nói:
- Hảo tỷ tỷ, nói phải giữ lời."
Nhìn thấy dáng vẻ hắn nghiên chỉnh, chỉ là hai mắt không ngừng đảo loạn, không chút rời khỏi thân thể của Tần Thục Phân.
Biết rõ là Lăng Phong đang nhìn trộm nàng, chỉ là nàng không cự tuyệt, tuy vậy Tần Thục Phân rất tức giận, nàng rõ ràng là đang chau mày.
Không lâu thì đã tới Thính Vũ Hiên, đám Xuân Cầm tối qua bị Lăng Phong
"lăn qua lăn lại" cả đêm, hiện tại đều ở trong phòng, nhìn thấy Lăng Phong cùng Tần Thục Phân tiến vào, các nàng vội vàng chạy ra đón:
- Phu nhân, công tử, các người đã tới?"
Tần Thục Phân thản nhiên ra hiệu đã nghe, sau đó ra lệnh:
- Các ngươi qua bên chỗ ta giúp Xuân Tú chút việc, ta và công tử có chuyện cần bàn, không có gì đừng tiến vào!"
- Vâng, phu nhân!''
Đám Xuân Cầm nà dám nói gì, lúc này liền ra bên ngoài rồi đóng cửa lại, sợ có người khác xông vào.
Tần Thục Phân theo Lăng Phong đi lên lầu ba của Thính Vũ Hiên, đó chính là thư phòng cùng phòng luyện công của Nam Cung Vũ, ở chỗ này vừa có thể nhìn xa được, lại đồng thời nếu có người tiến đến cũng không thể lập tức lên lầu ba được, mà có lên cũng có thể cho bọn họ thời gian để chuẩn bị.
Lăng Phong đi phía sau Tần Thục Phân, hai mắt hắn dán chặt vào bờ mông
đầy đặn phì nhiêu của nàng dưới lớp váy, một cỗ tà hỏa bừng lên, dưới hông cũng cứng như thép rồi.
Nghĩ đến lát nữa có thể nằm trên người mỹ phụ không khéo, cao quý này mà hung hăng chơi đùa, Lăng Phong cực kỳ hưng phấn.
Lầu ba trống trải, chẳng những có phòng luyện công, thư phòng, mà còn có cả phòng tiếp khách. Trong phòng tiếp khách, có bàn trà, nhiều bức danh họa, mười phần ý vị cổ điển.
Mà ở đối diện phòng tiếp khách, còn có môt gian phòng ở, đó là gian phòng chuyên dùng để ngủ lúc đọc sách mệt mỏi, trong phòng bố trí rất tao nhã.
Nhìn giường chiếu màu phấn hồng, Lăng Phong quay lại nhìn mỹ phụ tản mát ra khí thế mạnh mẽ, Tần Thục Phân, trong lòng hắn rung động liên hồi!
Tần Thục Phân bị Lăng Phong nhìn như thế, trong lòng rất khẩn trương, khuôn mặt cũng đỏ dần lên. Màu hồng trên mặt này, không phải là vì nàng
sợ Lăng Phong, mà là nàng nghĩ đến việc thiếu niên này sắp làm với nàng…
Thấy Tần Thục Phân thẹn thùng như vậy, Lăng Phong háo sắc nói:
- Hảo tỷ tỷ, thời gian không còn sớm, chúng ta cần nhanh lên."
Nói xong, hắn bắt đầu khóa trái cửa lại.
Nghe thấy câu này, Tần Thục Phân mắc cỡ muốn chết, nàng nhìn động tác của Lăng Phong, hỏi:
- Ngươi đây là…"
- Đương nhiên là khóa cửa lại rồi, nếu không chút nữa có người đến thì làm sao, vậy chẳng phải là quấy rầy chuyện tốt của chúng ta sao?"
Lăng Phong đắc ý giải thích.
Tần Thục Phân nghe vậy, vừa xấu hổ vừa vội, thầm nghĩ:
- Không ngờ được mình đường đường là nhị phu nhân của Nam Cung thế gia, thế mà lại có ngày thỏa hiệp với "con mình"."
Vì thế nàng nói:
- Được rồi, chẳng qua, trước khi "làm", người phải đáp ứng một điều kiện của ta."
Lúc này, nàng đã khôi phục sự tỉnh táo, kiên quyết của mỹ phụ nhân thường ngày.
Lăng Phong vỗ ngực cam đoan:
- Nàng nói đi, đừng nói là một điều kiện, dù là trăm điều kiện, ta cũng đáp ứng nàng."
Mỹ phụ nhân Tần Thục Phân "uh" một tiếng, nói:
- Chuyện này chính là chỉ có hai ta biết, ngươi không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không, ta không còn mặt mũi gặp người rồi."
- Được, ta tuyệt đối không nói cho những người khác."
Nói xong, Lăng Phong trong lòng thầm nghĩ:
- Nói hay không thì tương lai khó biết, nếu như tất cả phụ nữ của Nam Cung thế gia đều là nữ nhân của ta, ta nhất định sẽ đem tất cả lên một cái giường lớn, khi đó dù ta không nói, tất
cả mọi người đều sẽ biết!!"
- Uh, vậy là tốt! Ngươi đến đây đi." Tần Thục Phân ngượng ngùng nói.
- Ha ha ha, ta đến đây, không ngờ được nha hảo tỷ tỷ, nàng còn gấp hơn
cả ta đó."
Nói xong Lăng Phong đã ôm mỹ phụ nhân đang mắc cỡ vào lòng, chỉ chỉ vào "bảo bối" của mình, nói:
- Hảo tỷ tỷ, nàng xem, ta đã khó chịu lắm rồi, từ khi thấy nàng ở hậu hoa viên ta đã cứng thế này rồi."
Khi Tần Thục Phân nói câu kia, mục đích của nàng là muốn "tốc chiến tốc
thắng", sớm làm xong chuyện này với Lăng Phong, nhưng mà nghe thấy hắn
nói câu đó, nàng thẹn muốn chui xuống đất luôn, hình như hắn nói mình là một dâm phụ khao khát tình dục vậy.
Đến khi Lăng Phong kéo tay nàng xuống giữa hai chân hắn, nàng rút cục đã biết tiểu tử háo sắc này muốn làm gì, nàng muốn phản kháng, nhưng mà khí lực của tiểu tử này rất lớn, nàng căn bản là vô lực phản kháng, đánh phải tùy ý đặt tay mình lên trên vật xấu xí kia.
Vừa mới tiếp xúc, thân thể Tần Thục Phân không nhịn được chấn động, sắc mặt nàng lộ ra vẻ vô cùng khó tin, bởi vì, đồ vật kia của Lăng Phong thật sự là quá…lớn.
Nàng cũng từng tiếp xúc qua cái đó của nam nhân. Hiện giờ, nàng mới hiểu được thế nào là "thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân".
Mặc dù còn cách một lớp quần, nhưng mà bàn tay mềm nhẵn như ngọc của mỹ phụ nhân vẫn cả nhận được nhiệt độ của "hung khí" kia, nó rất lớn, hơn
nữa càng lúc càng lớn và cứng hơn, mà Lăng Phong lúc này cố ý rên một
tiếng, nói:
- Thật sướng! Hảo tỷ tỷ, nàng sờ ta thật là sướng nha!"
Lăng Phong cũng không còn là trẻ con, vì thế, hắn biết nói vậy sẽ khiến phụ
nữ trầm tĩnh lại một chút.
Tần Thục Phân đỏ mặt, nàng muốn buông ra, nhưng mà tay lại đang bị Lăng
Phong giữ chặt, cảm thấy cái vật kia thật là lớn, lại nghe thấy tiếng rên rỉ sảng khóai của Lăng Phong, trái tim đang khẩn trương cũng buông lỏng đi nhiều, một tia dục hỏa dần dâng lên, khiến cả người nàng rối loạn, vì thế nàng vội nói:
- Ngươi…"
Hóa ra lúc này tay Lăng Phong đã bò vào trong váy Tần Thục Phân, vuốt ve bên trong nàng.
Cảm nhận được làn da nõn nà của Tần Thục Phân, Lăng Phong thì thào nói:
- Hảo tỷ tỷ, không ngờ được nàng lớn tuổi vậy mà còn tốt ghê."
Lúc này hắn nói, đúng thật là không chút khoa trương, mỹ phụ nhân Tần Thục Phân này chăm sóc bảo dưỡng tốt vô cùng. Cảm giác về nàng là mềm mại, khít chặt, đầy co dãn, căn bản là năm tháng không để lại dấu vết gì trên
người nàng.
Phụ nữ khi lớn tuổi, khi lấy chồng xong, và nhất là sau khi đã sinh con. Nam nhân và nữ nhân khi làm chuyện đó, sẽ mất đi cảm giác như còn mới tân hôn, mất đi sự tò mò, mới mẻ,
Vì thế nam nhân thường dần ít chú ý với vợ mình, mặc dù vợ mình có vô cùng xinh đẹp đi nữa. Dần dần, phụ nữ sẽ dao động đối với sự xinh đẹp của mình, lâu dần, các nàng sẽ cho là mình già, không còn xinh đẹp nữa.
Tần Thục Phân nghe thấy Lăng Phong khích lệ, trái tim ruốt cuộc thư thả hẳn, nàng cảm thấy bàn tay Lăng Phong vuốt ve nàng, cảm giác được sự ấm
áp, sự thô lớn của bàn tay, vì thế nàng không khỏi rên rỉ, trong lòng lại cực kỳ thoải mái.
Nhưng mà Tần Thục Phân không thể biểu hiện trái tim nàng ra, nàng chỉ có thể bảo trì sự rùt rè ngoài miệng:
- Lăng Phong, đừng…không được…a?"
Đồng thời, nàng giãy dụa thân thể, giống như không để tay Lăng Phong thành công vậy.
- Hảo tỷ tỷ, nàng không phải đáp ứng ta rồi sao?"
Lăng Phong nói, bàn tay cũng rút từ trong váy nàng ra, mà đè lên bộ ngực tròn căng đầy mềm mại, sau đó thân thể ép xuống.
Mặc dù còn cách lớp quần, nhưng mà Lăng Phong vẫn cảm giác được sự ấm áp và mềm mại ở giữa hai chân mỹ phụ nhân.
Cảm nhận được sự xâm phạm của Lăng Phong, Tần Thục Phân run lên, thống
khổ nói:
- Ta, ta không biết. Cái này, này ta là… lần đầu…ta không qua được cửa này, đừng mà."
Trong tình cảm chân thật, trong lòng Tần Thục Phân vẫn còn lại một tia lo lắng về đạo đức, nhưng mà Lăng Phong dù sao cũng không phải con mình, hắn chẳng qua chỉ là trở về giả trang con nàng mà thôi.
Hơn nữa, mấu chốt chính là Lăng Phong thích mình, ở bên cạnh hắn, mình tìm lại được tự tin của phụ nữ, tìm được cảm giác của tình đầu, cái loại cảm giác tuyệt với đã bị mất đi này, Lăng Phong đã thỏa mãn tâm hồn của nàng.
Chỉ riêng vào điểm này mà nói, không thể nghi ngờ là lần thứ hai tâm hồn nàng trở lại thanh xuân, hoặc là nói nàng như được sống lại cũng không quá đáng.
Lăng Phong biết, lòng tự tôn của Tần Thục Phân rất mạnh, nàng cũng không lỗ mãng, nàng cũng chẳng phải nữ nhân dâm đãng, nàng dù đã gật đầu đáp ứng mình, nhưng tâm lý về việc sau lưng trượng phu có nam nhân khác, đạo đức của nàng vẫn không cho phép.
Xem ra, muốn ăn được miếng thịt này, ngoài dùng đến uy hiếp, còn phải đánh động trái tim nàng, phá hủy lòng tự tôn của nàng. Phải biết rằng, phụ nữ trung trinh một khi giải khai khúc mắc, các nàng so với Phan Kim Liên còn YD hơn(dâm đãng),
Nhưng nàng sẽ chỉ YD với nam nhân mình yêu, hơn nữa sẽ rất rụt rè hầu hạ đối phương, đây cũng là điều mà bất cứ nam nhân nào cũng mơ tưởng.
Đối với nam nữ chi đạo, thiên phú của Lăng Phong có thể nói là kinh tài tuyệt diễm, từ cử động mới rồi của Tần Thục Phân, Lăng Phong đã biết được tâm cảnh của mỹ phụ nhân, cũng tìm ra cách ứng phó.
Lăng Phong nghe thấy lời nàng, hắn không hôn nàng nữa, mà nói:
- Hảo tỷ tỷ, kỳ thật nàng đừng tự trách. Hôm nay mọi chuyện đều không phải trách nhiệm của nàng, nàng có thể coi ta như một tên hèn hạ, vô sỉ, ác ma ghê tởm. Ta cũng không để ý, bởi vì, ta yêu nàng."
Thân thể của Tần Thục Phân run lên, hai mắt trợn tròn nhìn Lăng Phong,
nàng không dám tin, nói:
- Ngươi…" Điều này sao có thể, mình đối với hắn như vậy, hắn sao có thể yêu thương mình chứ.
Lăng Phong lấy ngữ khí rất thâm tình nói:
- Hảo tỷ tỷ, nàng đứng hoài nghi ta. Tất cả đều là sự thật. Từ lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, ta đã yêu nàng rồi, nàng xinh đẹp, cao quý, thông tuệ… Tất cả đều tuyệt vời, ta không biết dùng ngôn từ nào để hình dung. Trước kia, ta không tin chuyện vừa gặp đã yêu, nhưng từ khi thấy nàng, ta đã tin, bởi vì ta vừa gặp đã yêu nàng. Đây chính là lý do tại sao ta kiên định giả mạo Nam Cung Vũ, nếu không vì nàng, ta đã sớm rời đi rồi."
Khuôn mặt Tần Thục Phân biến đổi, nàng nhìn Lăng Phong, nhìn thật lâu mà không nói gì, nàng không ngờ mình sống đến tuổi này rồi, lại còn có người hướng nàng bày tỏ tình yêu. Ánh mắt thâm tình kia, cảm giác hắn mang lại, cho đến giờ nàng chưa từng được nhận.
Dần dần, trong đầu nàng tràn đầy khuôn mặt tuấn mỹ của Lăng Phong, lời nói thâm tình của hắn, khiến hình ảnh Nam Cung Hiên chậm rãi lu mờ.
- Hảo tỷ tỷ, nàng hiện giờ cho ta được không?"
Lăng Phong tiếp tục dùng thâm tình để công chiếm tâm hồn nàng.
Mỹ phụ nhân Tần Thục Phân thật sự không biết phải làm thế nào, nàng vội
vàng lắc đầu, nói:
- Không, không, Lăng Phong, chúng ta làm như vậy là không đúng."
Lăng Phong đột nhiên biến sắc mặt, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Chẳng lẽ ngươi không muốn làm gia chủ phu nhân Nam Cung thế gia sao? Chẳng lẽ ngươi muốn buông tha hiện tại và tương lại sắp tới sao? Hiện giờ ngươi không làm, ta sẽ giũ sạch mọi chuyện để ra đi, danh dự của ngươi thì tự
mình giải quyết!"
Mỹ phụ nhân Tần Thục Phân kinh ngạc, chỉ biết nói "Ta…"
''Hắn chẳng phải là nói yêu ta sao? Thế nào lại đột nhiên hung ác như vậy!''
Tâm tư tính tế và mẫn cảm của mỹ phụ nhân khiến nàng thoáng cái đã nghĩ đến vấn đề này, trên khuôn mặt kiều diễm của tần ngọc phân nhất thời xuất hiện vẻ mất mát.
''Lòng dạ của phụ nữ, cứ lặp đi lặp lại, muốn chính phục, cần phải có thời gian. Nó không đơn giản như Lăng Phong tưởng tượng, nếu nàng cũng tàn nhẫn, muốn ngọc thạch câu phần(ngọc đá cùng nát), vậy đúng là cái được không đủ bù cái mất ''.
Lăng Phong nghĩ đến đây, hắn thầm mắng mình vừa rồi quá lo lắng. Thật là không nên nha!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiều Kiều Sư Nương
Chương 183: Tần Phu nhân (3)
Chương 183: Tần Phu nhân (3)