Trời bắt đầu sáng, ánh dương quang cũng dần dần ló dạng, không khí như được gột rửa sạch sẽ, mấy đám mây phía đông biến thành màu đỏ ối.
Từng đàn chim ríu rít líu lo chào mừng một ngày mới đến, từng tán lá cây đềurung rinh như muốn rũ bỏ hết những giọt sương ban mai. Mặt trời chiếu rọi khắp nơi báo hiệu một đêm đã qua đi!
Lăng Phong cùng Tần Thục Phân từ trong mộng tỉnh lại, hai người vẫn còn chặt chẽ ôm nhau, hai bộ phận riêng tư vẫn thân mật tiếp xúc. Nhớ tới tối hôm qua hưởng thụ sung sướng, hai người không nhịn được nhìn nhau mỉm cười.
Vừa mới từ trong mộng tỉnh lại, toàn thân Tần Thục Phân mang theo một loại khí tức khiến kẻ khác nhìn thấy đều lâm vào trạng thái ý loạn thần mê.
Trải qua tình cảm mãnh liệt một đêm, trải qua sự tưới tắn mưa móc của Lăng Phong khiến nàng giờ đây giống như một đóa hoa sen trải qua cơn mưa mang theo một loại mị thái không thể nói lên lời.
Hai chân tuyết trắng càng trở nên mịn màng, mặt cười ửng đỏ, đôi mắt mê ly, tóc dài rối bời, bãi cỏ hơi nghiêng khi ẩn khi hiện, cả người tản mát ra một loại mị lực khiến kẻ khác muốn phạm tội...
- A, Hảo tỷ tỷ, thế nào mà nàng lại chảy máu rồi?"
Lăng Phong nhìn giữa hai chân Tần Thục Phân, nhất thời thất thanh kêu lên.
- A!" Đầu tiên Tần Thục Phân cũng cả kinh kêu lên, vừa nhìn xuống khuôn mặt không khỏi đỏ lên, nói:
- Không có việc gì, là do tới ngày thôi."
- Là tới ngày sao?" Lăng Phong sửng sốt nhìn.
Thấy Lăng Phong ngơ ngác nhìn mình, Tần Thục Phân "Hì hì" Cười, giống như trăm hoa đua nở kiều mị nói không hết. Nàng quyến rũ liếc ngang Lăng Phong, tư thái lười biếng lại cực kỳ duyên dáng từ trên giường bò xuống, mái tóc như mây mềm mại như lụa đổ xuông bờ vai, tung bay lả lướt trước mặt. Theo mỗi bước đi, eo thon đung đưa, đồn bộ lắc lư phập phông uốn lượn.
Tần Thục Phân đi tới đẩy cánh cửa sổ ra, một cỗ không khí mới mẻ tràn khắp gian phòng, nàng nhẹ nhàng nói:
- Đây là kinh nguyệt của nữ nhân, không có biện pháp mỗi tháng đều có một lần, chỉ năm ngày thôi, chí ít là năm ngày là có thể tiếp tục làm, trong năm ngày này chỉ có thể cố nhịn mà thôi."
Lăng Phong hít sâu một hơi nói:
- Như vậy à, vậy ta đây chỉ có thể thanh tâm quả dục chú tâm vào tu luyện công phu mà thôi."
Tần Thục Phân mỉm cười đi tới, ôn nhu vừa hầu hạ Lăng Phong mặc quần áo vừa nói:
- Nếu như chàng thật sự không chịu được, vậy có thể đi tìm Xuân Cầm các nàng, mấy ngày này thiếp sẽ về phòng mình nghỉ ngơi."
- Không muốn, ta muốn nàng ở bên cạnh ta."
Lăng Phong hưởng thụ sự chăm sóc hết mình của Tần Thục Phân, nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng một cái, than thở nói:
- Tần tỷ, ta thật hạnh phúc, thật không biết kiếp trươc đã tích được công đức gì mà kiếp này được ông trời ban cho một người tiên tử xinh đẹp nhất, ôn nhu nhất như nàng làm vợ đây!"
Nữ nhân được nam nhân âu yếm tán thưởng cơ hồ đều mở cờ trong bụng, Tần Thục Phân tự nhiên nét mặt cũng tươi cười như hoa, ngón tay búp măng đặt trên trán Lăng Phong, nói:
- Chỉ có mấy ngày thôi mà miệng của chàng đã ba hoa chích chòe như vậy, lừa gạt khiến thiếp thực sự rất vui mà!"
Lăng Phong ha ha cười lại hôn một chút lên khuôn miệng nàng, Tần Thục Phân đối mặt với chiếc gương đồng, chỉnh lại quần áo cho hắn sau đó lấy chiếc lược nhẹ nhàng chải tóc cho Lăng Phong.
Lăng Phong cảm thụ được tình cảm ấm áp của phu thê, chợt nghe ngoài cửa Xuân Cầm báo lại, nói:
- Thiếu gia, lão gia mời người đến thư phòng một chuyến."
- Được, ta đây sẽ qua ngay." Lăng Phong lên tiếng trả lời, đồng thời nắm lấy ngọc thủ của Tần Thục Phân nói:
- Lão tìm ta không biết là có chuyện gì đây?"
Tần Thục Phân mỉm cười trả lời:
- Dù sao cũng không phải là chuyện liên quan đến chúng ta, đi thôi, thiếp phỏng chừng chính là chuyện liên quan đến Trang Thượng Khanh."
- Ta cũng nghĩ như vậy, đã qua năm ngày rồi, nghĩ Trang Chi Điệp cũng có hành động rồi."
Lăng Phong đứng lên cấp cho Tần Thục Phân một nụ hôn nóng bỏng sau đó mới ly khai Thính Vũ Hiên đi tới thư phòng của Nam Cung Hiên.
Nam Cung Hiên đang ở trong thư phòng đọc sách, thấy Lăng Phong đi tới, lão liền kéo Lăng Phong ngồi xuống, sau đó vỗ vai hắn nói:
- Vũ nhi, ta nghe nói mấy ngày nay nương thân đều ở trong phòng đốc thúc ngươi luyện võ, cảm giác thế nào?"
Lăng Phong nói:
- Tốt ạ, con cảm giác mình tiến bộ lên rất nhiều rồi."
Nam Cung Hiên gật đầu nói:
- Vậy là tốt rồi, ta lại lo lắng ngươi nhịn không được chạy ra ngoài gây chuyện. Ta đã nghĩ rồi, thời gian không đợi người, ngày hôm nay ngươi có thể đi tới Tàng Kinh Các luyện võ, bao gồm cả Hối Xuyên đại pháp nữa!"
- Cha, người đây là có ý gì?"
Lăng Phong thực sự không nghĩ tới Nam Cung Hiên sớm như vậy đã cho mình tập luyện tuyệt học của Nam Cung thế gia.
Nam Cung Hiên nói:
- Mấy ngày qua ta một mực đợi hành động của Hồ Điệp Môn, thế nhưng càng đợi lại càng thấy chán nản. Hồ Điệp Môn cư nhiên một điểm động tĩnh cũng không có. Theo lý thuyết Trang Chi Điệp là người có cừu tất báo, ngươi đã giết Trang Thượng Khanh, hắn không thể không báo thù. Hiện tại hắn lại im lặng như vậy, không phải là do hắn
sợ hãi hoặc là có ý buông tha cho chúng ta, mà phỏng chừng hắn đang có âm mưu lớn hơn để trả thù, giống như trời đất yên lặng trước cơn bão vậy, nhất là thập bát đồng minh ma giáo phía sau Hồ Điệp Môn mới đáng sợ, nếu quả thật là như thế, vậy trên giang hồ sẽ nổ ra một hồi tranh đấu, chính tà đại chiến sẽ sớm bạo phát, mà Nam Cung thế gia chúng ta vừa vặn chính là nằm trong trung tâm của cơn lốc. Để ứng phó với nguy cơ này, vi phụ đã sớm có tính toán rồi."
- Hài nhi sẽ tuân theo lời giáo huấn của cha."
Lăng Phong cúi đầu lên tiếng, kỳ thực mấy ngày này bản thân không ra khỏi nhà hắn cũng có điểm phiền muộn, bởi vì đã ước hội sẵn cùng với các lão bà rồi, mỗi mười ngày sẽ đi tới Đào Hoa Đảo thăm các nàng, vạn nhất khiến các lão bà hiểu lầm bản thân gặp chuyện không may sẽ không tốt.
Phải biết rằng mấy lão bà của hắn vì yêu dưới tình thế cấp bách chuyện gì cũng có thể làm được, xem ra hiện tại nên viết thư qua lại cho các nàng mới được.
Nam Cung Hiên đối với biểu hiện của Lăng Phong rất thoả mãn gật đầu, nói:
- Vũ nhi, cha không chỉ truyền thụ bí tịch võ công của Nam Cung thế gia cho ngươi, mà còn muốn cho ngươi biết một bí tịch giúp cho Nam Cung thế gia ta sừng sững mấy trăm năm mà không ngã!"
Lăng Phong cung kính nói:
- Hài nhi không rõ, mong cha chỉ bảo."
Nam Cung Hiên nói:
- Ở trong võ lâm sừng sững không ngã ngoại trừ tự thân thực lực, còn cần phải có sự ủng hộ rất lớn của triều đình. Những năm gần đây Nam Cung thế gia ta đều có thể xem xét thời thế, thủy chung vẫn luôn bảo trì mối quan tốt đẹp cùng các nhân vật nắm quyền đương triều, cho nên gia đình ta ở trong đám gia chủ trong võ lâm uy vọng rất cao, vì vậy Nam Cung thế gia ta mấy trăm năm qua thủy chung muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Võ công cao cường vị tất nhất định là thiên hạ vô địch, phải hiểu sinh tồn là dựa vào một phần lớn ở triều đình, sau đó mới ở trong giang hồ kinh doanh kiếm lời!"
Lăng Phong không khỏi gật đầu tán thành, chính xác trên chốn giang hồ cũng không phải là thế giới phiêu phù để đám hiệp khách tung hoàng như mọi người tưởng, nó có mối quan hệ mật thiết với thế giới hiện thực, bởi vậy võ lâm không có khả năng thoát ly hiện thực, Lăng Phong nói:
- Cha nói rất đúng, hài nhi nhất định sẽ nhớ kỹ trong lòng!"
Nam Cung Hiên hướng tới Lăng Phong phân tích tiếp:
- Lúc này trong triều đang không ngừng phân tranh, thái tử và nhị hoàng tử đều kịch liệt tranh giàng ngôi vị hoàng đế, rất nhiều thế lực giang hồ đều đầu quân vào phe hai vị hoàng tử, tứ đại thế gia ta rốt cuộc cũng không rõ ai có thể đăng cơ, vạn nhất đầu tư sai đối tượng lúc đó chính là chuyện tru di cửu tộc đó..."
Lăng Phong quá kinh hãi, không nghĩ tới chuyện tranh đoạt ngôi vị hoàng đế lại dính dáng tới giới giang hồ, vội nói:
- Cha, nói như thế chúng ta cứ tọa sơn quan hổ đấu chẳng phải là tốt sao, hà tất phải nhúng mình vào vũng nước đục?"
Nam Cung Hiên lắc đầu nói:
- Điều này không dùng được, nếu như bảo trì thế trung lập, hai phe kia nhất định sẽ cùng coi mình là địch, đến lúc đó chúng ta càng không có chỗ dung thân."
Lăng Phong nói:
- Cha, nếu chúng ta không thể biết trước chuyện này, vậy làm thế nào cho phải đây?"
Nam Cung Hiên nói:
- Kỳ thực trong lòng cha đã nghĩ tới một cách, lần này nếu như Trang Chi Điệp muốn giết ngươi, vậy chúng ta sẽ thuận thế, chờ ngươi đem bí tịch võ công của Nam Cung thế gia nhớ kỹ trong lòng, cha sẽ đề ngươi tới kinh thành một chuyến."
- Kinh thành?" Lăng Phong kinh hãi, nghĩ không ra rốt cuộc trong hồ lô của Nam Cung Hiên bán thuốc gì đây, vì thế hắn nói:
- Cha, người muốn làm gì?"
Nam Cung Hiên nói:
- Quên không nói cho ngươi biết, cô cô của ngươi là thê tử của Vĩnh Yên vương, Vĩnh Yên vương lại là cậu của nhị hoàng tử. Lúc nhỏ ngươi cũng biết nhị hoàng tử mà..."
Lăng Phong nói:
- Cha, người đã hạ quyết tâm đầu quân vào nhị hoàng tử sao?"
Nam Cung Hiên nói:
- Không, ngươi sai rồi, chỉ có ngươi đầu nhập vào thế lực của nhị hoàng tử thôi, mà Nam Cung thế gia cùng tứ đại thế gia sẽ ủng hộ thái tử đăng cơ! Hài tử, có câu tục ngữ là trứng gà không thể cùng đặt trong một giỏ, đây là một bí mật mà Nam Cung thế gia mấy trăm năm trên giang hồ sừng sững không ngã đó! Mặt khác khi ngươi tới kinh thành cũng nên ẩn dấu kỹ thân phận, nên nhất nhất dụng tâm luyện tập võ công Nam Cung thế gia cho tốt."
Lăng Phong lập tức hiểu được ý tứ của Nam Cung Hiên, hắn chỉ mang danh nghĩa cá nhân để ủng hộ nhị hoàng tử, mà Nam Cung thế gia lại chính thức ủng hộ thái tử.
Dù cho là ai đoạt được ngôi vị hoàng đế đi nữa,
Nam Cung thế gia cũng không rơi xuống hạ phong, nếu như thái tử đăng cơ như vậy Nam Cung thế gia sẽ danh chính ngôn thuận có công hộ giá. Nếu như nhị hoàng tử đăng cơ, như vậy "Nam Cung Vũ" Tương lai nhất định sẽ được trọng dụng, công lao to lớn.
Hơn nữa "Nam Cung Vũ" Tương lai lại là gia chủ của Nam Cung thế gia, tự nhiên có thể bảo Nam Cung thế gia tiếp tục kéo dài sự nghiệp huy hoàng!Hơn nữa vừa lúc đại binh của Hồ Điệp Môn có tiếp cận tới, đem "Nam Cung Vũ" xuất khỏi Hàng Châu đúng là một kế hoạch hoàn hảo của Nam Cung thế gia.
Vạn nhất Nam Cung thế gia gặp họa diệt môn, chí ít còn một cái gốc là "Nam Cung Vũ", chỉ cần "Nam Cung Vũ" Sống, Nam Cung Hiên tin chắc hắn có thể gây dựng lại Nam Cung thế gia.
Lăng Phong tự nhiên minh bạch ý tứ của Nam Cung Hiên, điều này cũng phù hợp với cách nghĩ của hắn. Đến lúc đó bản thân mang theo Tần Thục Phân, còn có Nam Cung Vân, Xuân Cầm các nàng đều tới kinh thành, chờ khi Hồ Điệp Môn diệt Nam Cung thế gia, mình cũng không cần động thủ nữa.
Huống chi đi kinh thành cùng nhị hoàng tử giao tiếp đích xác cũng là một chuyện rất thú vị, nghe nói trong hoàng cung có ba nghìn mỹ thiếp, không nhìn thật là quá đáng tiếc. Lăng Phong vui vẻ nói không nên lời:
- Cha, người cứ yên tâm, nếu như ngày sau nhị hoàng tử không thành công, đến lúc đó thái tử nếu như truy cứu quan hệ giữa nhị hoàng tử và Nam Cung thế gia, cha cứ đem tất cả sự tình đổ lên người hài nhi, hài nhi nguyện gánh chịu tất cả trách nhiệm, vì Nam Cung thế gia ta dù cho hài nhi có phải chết cũng sẽ không hối tiếc."
Nam Cung Hiên nhịn không được lệ rơi đầy mặt, dùng một tay ôm chặt lấy Lăng Phong, cảm động nói:
- Vũ nhi, ngươi có thể nghĩ được như vậy, không uổng công cha thương ngươi. Cha sớm đã biết ngươi là trụ cột của Nam Cung thế gia ta mà, ngươi thực sự là phúc của Nam Cung thế gia. Ngươi yên tâm, nếu như thái tử đăng cơ, Nam Cung thế gia lập được công lớn, đến lúc đó chỉ bằng một thân lão già này vô luận như thế nào cũng sẽ không để ngươi thiệt thòi đâu."
Lăng Phong minh bạch ý tứ của Nam Cung Hiên, lão thà tình nguyện hi sinh bản thân cũng phải bảo vệ mình, điều này làm cho Lăng Phong không khỏi cảm động một trận. Kỳ thực Lăng Phong nghĩ nếu như nhị hoàng tử quả thực thất bại, đến lúc đó bản thân trốn đi, khôi phục lại dung mạo là được rồi, càng đỡ phải giả mạo Nam Cung Vũ, cả ngày ngột ngạt đến chết.
Không nghĩ tới Nam Cung Hiên lại che chở cho bản thân như vậy, khiến Lăng Phong vừa cảm động lại vừa có chút xấu hổ, thế mà bản thân mình lại ước Trang Chi Điệp đến giết lão! Thế nhưng nếu như điều này thực sự xảy ra, lương tâm mình có yên ổn không? Làm sao đây? Lúc này mình lên làm thế nào cho phải a?
Trang Chi Điệp lâu như vậy không có động tĩnh gì, không biết Mạc Quỷ Hùng có ý định an bài bước tiếp theo của kế hoạch như thế nào đây?
Trong lòng Lăng Phong cũng không khỏi lo lắng, nghĩ thầm bây giờ chỉ có thể đi bước nào tính bước đó mà thôi, đến lúc đó vô luận như thế nào cũng phải bảo vệ nữ nhân của mình an toàn. Về phần những thứ khác, cũng chỉ có thể bỏ qua mà thôi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiều Kiều Sư Nương
Chương 187: Hoành hành tranh chấp
Chương 187: Hoành hành tranh chấp