Sự tình này rất nhanh được an bài thỏa đáng, chuyện thành hôn do Nam Cung Hồng chủ trì, trước lễ thành hôn Lăng Phong phải theo Nam Cung Hiên luyện tập võ công, đồng thời Nam Cung Hiên cũng đem bí truyền của Nam Cung thế gia giao phó cho Lăng Phong.
Lăng Phong cùng Nam Cung Hiên tại tàng kinh các luyện tập bí kíp ba ngày, Nam Cung Hiên sau khi xác định Lăng Phong đã nhớ kỹ toàn bộ bí kíp, lúc đó mới dẫn hắn tới khu dấu mật đồ ở nơi hậu đường, cũng là nơi thờ cúng bài vị tổ tông Nam Cung thế gia.
Đợi khi Lăng Phong đã vào trong phòng, Nam Cung Hiên mới mở miệng nói:
Vũ nhi, Nam Cung thế gia ta có tam đại tuyệt kỹ cùng Hối Xuyên Đại Pháp ngươi đã nhớ kỹ rồi, vi phụ cũng vui mừng thay ngươi. Ở đây là nơi cất giấu bí kíp võ công chỉ có chưởng môn nhân Nam Cung thế gia mới biết, còn lợi hại hơn gấp trăm lần Hối Xuyên Đại Pháp, chỉ là bao nhiêu đời tổ tiên không có ai hiểu thấu cả, kể từ hôm nay ngươi hãy tĩnh tâm mà tìm hiểu bức mật đồ này. Thiên tư của ngươi rất tốt, tuy rằng bức mật đồ này tính ra từ lúc tổ tiên lưu truyền lại tới này chưa từng có ai phá giải, thế nhưng để hiểu thấu tìm được chìa khóa phá giải bức màn bí mật, ta nghĩ ngươi không phải là không có cơ hội. Bất quá ngươi không được sính cường, nếu như không hiểu được cũng là do thiên ý, nghìn vạn lần không nên ngộ nhập lạc lối!
Lăng Phong sửng sốt, trăm triệu lần không nghĩ tới Nam Cung thế gia chưởng môn nhân lại truyền xuống một bí kíp võ công như vậy, xem ra mỗi một đại chưởng môn đều có lưu cho mình một bí mật a, thảo nào từ thế hệ đời sau càng ngày lại càng kém như vậy, nguyên nhân là ở chỗ những bí kíp võ công này rất dễ bởi vì một thiên tai nhân họa ngẫu nhiên nào đó mà biến thành thất truyền.
Tỷ như Nam Cung Hiên không có truyền thụ bí kíp này ra, lúc đó bị Trang Chi Điệp giết chết, vậy pho bí kíp này không phải thất truyền rồi sao? Võ công của phái Tiêu Dao cũng giống như vậy, nếu như không phải mình vô tình chỉ sợ võ học phái Tiêu Dao đã sớm thất truyền rồi. Bởi vậy có thể suy ra tuyệt học thất truyền trong thiên hạ này thực sự nhiều lắm.
Võ học của người trong thiên hạ rất nhiều tất cả bọn họ đều phải rất cẩn thận không dám tiết lộ ra ngoài dù có phải chết, cho nên có rất nhiều võ công kì bí đã bị thất truyền, đó cũng chính là tư tâm của con người.
Chỉ thấy Nam Cung Hiên cẩn thận nhẹ nhành đi tới cánh cửa nhìn ra, xác định không có ai lão mới đóng cửa, xoay người nói với Lăng Phong:
Ngươi đi theo ta!
Biểu tình lúc này của lão trở nên rất nhu hòa khiến Lăng Phong vô cùng kinh ngạc. Thế nhưng vẫn đi theo phía sau Nam Cung Hiên, trực tiếp đi tới nơi đặt bài vị.
Nam Cung Hiên thắp một nén nhanh, trong miệng tựa hồ nhắc tới vài câu gì đó, Lăng Phong chỉ có chút ngạc nhiên, cũng không có cảm giác thần thánh gì. Chỉ thấy Nam Cung Hiên hướng tới bài vị tổ tiên khấu đầu mấy cái, đối mặt với Lăng Phong đang đứng một bên, trịnh trọng nói:
Vũ nhi, quỳ xuống khấu đầu trước bài vị tổ tông đi.
Lăng Phong theo lời quỳ xuống, mắt nhìn Nam Cung Hiên.
Vẻ mặt của Nam Cung Hiên thản nhiên, nói:
- Ngươi hãy lập thệ: Mỗi câu nói của phụ tử ta hôm nay ngươi đều phải nhớ kĩ trong lòng, tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, bằng không ngươi sẽ bị liệt tổ liệt tông trừng phạt.
Nghe đến đó Lăng Phong không khỏi có chút khó hiểu, thế nhưng vẫn làm theo lời lão nói.
Kỳ thực trong lòng Lăng Phong cho tới bây giờ cũng không có coi trọng lời thề, dù sao cũng chưa nghe thấy có ai nuốt lời mà bị trời phạt!
Giữa lúc hắn đang miên man suy nghĩ, Nam Cung Hiên mở miệng nói:
Vũ nhi, vi phụ sở dĩ cho ngươi lập loại độc thệ này kỳ thực cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Nam Cung thế gia bây giờ người ở bên ngoài nhìn vào thì thấy rất phồn vinh mạnh mẽ, thế nhưng trong lòng chúng ta ai cũng biết gia tộc đang đứng trước biên giới sinh tử tồn vong. Bởi vậy cho nên ta sớm cho ngươi xem xét bí đồ này! Pho bí đồ này chính là pho tiên cổ kỳ thư từ đời tổ tiên lưu lại tới này có tên là Chiến Thần Lục...
Chiến Thần Lục? Chưa có nghe qua, bất quá cũng chỉ là một cuốn bí kíp võ học thôi mà...
Lăng Phong căn bản không có cảm giác gì đối với chuyện này, dù sao võ công có nhiều hơn nữa cũng chỉ giống nhau mà thôi, đều dùng để đánh thắng kẻ khác, quản chi chiến thần hay là suy thần!
Pho Chiến Thần Lục này cũng không có nhiều chữ lắm, còn kèm theo một vài bức tranh, Nam Cung Hiên sau khi dặn dò xong liền xoay người li khai, để Lăng Phong một mình ở đây nghiền ngẫm tu luyện.
Lăng Phong ngồi giữa một gian mật thất, chỉ thấy hắn khoanh chân ngồi trên một cái bồ đoàn quay mặt vào tường, hai mắt đăm đăm nhìn vào bức Thái Cực Đồ trên tường.
Bức Thái Cực Đồ này bản thân nó cũng chỉ như bao bức Thái Cực Đồ khác, chỉ là ở giữa phát ra một cỗ âm khí. Thái Cực Đồ bản gốc là âm dương tương sinh tương khắc, trong ngươi có ta trong ta có ngươi, ý cảnh sinh sôi không ngớt, chỉ thiếu một điểm âm dương lập tức mất cân đối.
Lăng Phong tiến nhập mật thất tìm hiểu Chiến Thần Lục, mỗi ngày có thể ra ngoài một lần, chủ yếu là đi ăn uống, hắn tuy thiên tư hơn người vậy mà vẫn chưa nắm bắt được chút đầu mối, thế nhưng bản chất của hắn sẽ không chịu thua, huống chi hắn cũng muốn biết Chiến Thần Lục này rốt cuộc là tuyệt học gì.
Kết quả suy nghĩ suốt ba ngày, một đầu mối cũng không có, khiến hắn phiền não không thôi.
Bỗng nhiên một đạo ánh ánh dương quang từ trên nóc nhà chiếu xuống, thì ra đã là buổi trưa rồi. Mật thất này được thiết kế hết sức tinh xảo, chỉ cân bầu trời quang đãng, ánh mặt trời có thể từ trên nóc nhà thông qua lỗ thông khí chiếu xuống, điều đó có thể báo cho người trong mật thất biết thời gian lúc này.
Đúng lúc này cửa mật thất chợt mở ra, tiến vào là một nữ nhân, chính là Tần Thục Phân tới đưa cơm cho hắn.
Vốn gian mật thất này ngoại trừ chưởng môn, ai cũng không được phép tiến nhập, hơn nữa cũng không ai được biết, thế nhưng Lăng Phong cũng không để ý tới mấy quy định vớ vẩn này, lần đầu tiên xuất quan, hắn đã nói cho Tần Thục Phân biết phương pháp mở ra cánh cửa mật thất.
Tần Thục Phân tất nhiên là mỗi ngày đều tới bê cơm nước cho hắn, mặt khác hai người cũng không thể thiếu được một phen thân thiết, thế nhưng Nam Cung Hiên lại không biết tới điều này, tưởng ràng Lăng Phong thực sự chuyên tâm luyện công.
Nếu như không có Tần Thục Phân mỗi ngày lại đây giải sầu, Lăng Phong sao có thể cả ngày ở trong mật thất an tâm luyện công, điều này quả thực so với giết chết hắn còn thấy dễ chịu hơn. Dù sao mật thất này cũng không có ai dám tiến tới, bởi vậy mọi việc bên trong, không lo sẽ bị người ngoài phát hiện cùng quấy rối.
Chỉ thấy Tần Thục Phân buông hộp cơm xuống, sau đó lấy thức ăn ra, ôn nhu nói cùng Lăng Phong:
Hảo đệ đệ, nghỉ ngơi một chút, lại đây ăn cơm đi.
Cử chỉ của nàng tựa như một hiền thê chăm sóc trượng phu vậy.
Lăng Phong đứng dậy đi tới bên cạnh nàng, nhìn mâm cơm một chút, sau đó lại nhìn Tần Thục Phân, đột nhiên khóe miệng lộ ra một nụ cười xấu xa.
Tần Thục Phân tự nhiên biết hắn muốn gì, thế nhưng lại nói:
Đệ đệ, cơm nước xong rồi hãy vui vẻ, chàng còn lo thiếp chạy trốn sao?
Lăng Phong lại không đáp lời, một bên ôm lấy Tần Thục Phân, một bên điên cuồng hôn chiếc miệng anh đào nhỏ của nàng, sau đó dìu nhau tới chiếc giường gần đó. Hắn thô lỗ ném nàng lên giường,
Tần Thục Phân lập tức '' ôi'' lên một tiếng, thế nhưng cũng không có ý trách cứ, ngược lại chủ động cởi hết quần áo của mình ra. Lăng Phong cười cười, một bên cũng tự cởi quần áo, một bên nhìn Tần Thục Phân đem y phục của mình từ từ lột xuống, vóc người khiến bao nhiêu nam nhân mê đắm lộ ra. Rất nhanh hai người đã hòa quyện vào nhau...
Một lát sau Lăng Phong đã khôi phục lại như lúc ban đầu, liền vận công hóa luyện những thứ lấy được từ trên người vị tỷ tỷ này. Bỗng nhiên hắn dừng lại, một đạo linh quang hiện lên trong đầu hắn.
Vừa nãy lúc cuối cùng Tần Thục Phân hô lên một câu trái tim cũng bị móc ra rồi.
Không biết làm tại sao lời đó đối với mình mấy ngày nay tìm hiểu Chiến Thần Lục lại có chút ý nghĩa, thế nhưng nhất thời hắn lại không rõ là chỗ nào, sau đó liền lâm vào khổ tư.
Không biết qua bao lâu Tần Thục Phân rốt cục cũng tỉnh lại. Đây không phải là lần đầu tiên nàng bị Lăng Phong làm cho bất tỉnh, thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.
Cố gắng ngồi dậy lại phát hiện Lăng Phong đang khoanh chân ngồi đối diện với bức mật đồ, hai mắt khép hờ tựa hồ như đang suy tư điều gì đó. Nàng không dám quấy rầy, vẫn ngồi ở phía sau hắn chờ đợi, ngay cả việc mặc lại quần áo cũng quên mất.
Một lát sau Lăng Phong mở mắt ra lại phát hiện Tần Thục Phân trần truồng bên cạnh mình thân thiết nhìn bản thân, hắn không khỏi khẽ giật mình, đứng lên nói với nàng:
Đi thôi, trước tiên xuất quan đã!
Tần Thục Phân đối với lời nói của Lăng Phong rất ngoan ngoãn phục tùng,không dám có bất luận một câu trái ý. Nàng không lên tiếng vội vã đứng dậy cũng không để ý tới hạ thể đang đau đớn tập tễnh rời giường, hầu hạ Lăng Phong mặc quần áo, sau đó mới tự mặc quần áo lại, rồi đi theo phía sau Lăng Phong rời khỏi mật đạo.
Đi qua hậu hoa viên, Tần Thục Phân chợt nhớ tới điều gì đó, nàng liền nói với Lăng Phong:
Ngày hôm trước Ngũ thúc cho người mang sính lễ tới phái Thái Sơn, không nghĩ tới Thượng Quan chưởng môn lại lấy lí do Thượng Quan Y Y chưa đủ mười tám tuổi, chưa tới tuổi thành hôn cho nên đã cự tuyệt hôn sự...
Lăng Phong vừa nghe vậy, cũng không phẫn nộ, chỉ mỉm cười nói:
Người ta là Thượng Quan chưởng môn phái Thái Sơn đương nhiên cũng không ngu, Nam Cung thế gia hiện nay đối mặt với họa diệt môn, thế nào lại đem nữ nhi vứt vào đống lửa chứ? Nói khó nghe một chút nếu gả Thượng Quan Y Y cho ta, cả phái Thái Sơn từ trên xuống dưới đều bị lôi xuống nước, vạn nhất Nam Cung thế gia gặp họa diệt môn, chẳng phải là số phận của Thượng Quan Y Y sẽ thảm lắm sao. Cho dù Nam Cung thế gia không bị diệt môn, thế nhưng ta đã giết Trang Thượng Khanh, Trang Chi Điệp há có thể bỏ qua sao? Vạn nhất ta bị giết, Thượng Quan Y Y chẳng phải thành quả phụ... Mặc kệ tính thế nào, chưởng môn phái Thái Sơn cũng sẽ không đem nữ nhi gả cho ta đâu! Nếu quả thật muốn cưới nữ nhi của người ta vậy trừ khi sau ba tháng nữa Nam Cung thế gia chúng ta có thể chiến thắng, lấy lại mặt mũi!
Tần Thục Phân kinh ngạc nhìn Lăng Phong, nói: Chàng thực sự không quan tâm, không tức giận sao!
Lăng Phong mỉm cười nói: Thượng Quan Y Y là vị hôn thê của Nam Cung Vũ, không phải của ta. Ta tức giận làm cái gì, hơn nữa Thượng Quan chưởng môn người ta làm như vậy cũng không có gì đáng trách, đổi lại là ta, ta cũng làm như vậy!
Tần Thục Phân ôm lấy cánh tay Lăng Phong, mỉm cười nói: Nếu mà là thiếp, dù chỉ có thể làm phu thê một ngày, thiếp cũng muốn gả cho chàng!
Lăng Phong nhìn phong tình quyến rũ động lòng người của nàng, ha ha ha cười nói:
Đó là bởi vì nàng khao khát lâu lắm rồi!
Người ta mới không phải như vậy a, thiếp thật tâm thích Phong nhi người mà! Tần Thục Phân hơi ngượng ngùng nói.
Lăng Phong nói: Người ta không chịu gả, hôn lễ bị hủy bỏ cũng tốt.
Tần Thục Phân nói: Nam Cung Hiên cũng là có ý này, hắn đã đưa thư tới phái Thái Sơn phân rõ giới hạn rồi. Nếu không thể cùng chung hoạn nạn, đến lúc đó cũng không cần tìm người như vậy tới chia xẻ khổ tẫn cam lai. Bất quá cũng phải nói lại, Thượng Quan chưởng môn dù không đồng ý hôn sự, thế nhưng cũng không đại biểu ý tứ của Thượng Quan cô nương, thiếp xem ra nàng ta đối với chàng rất có tình có nghĩa đó, chẳng lẽ chàng không cảm thấy đáng tiếc sao?
Lăng Phong mỉm cười nói: Ta nghĩ Nam Cung Hiên lần này làm rất đúng, nên phân rõ giới tuyến ra, về phần cảm tình của ta cùng với Thượng Quan Y Y, đó là chuyện cá nhân của hai chúng ta, không liên quan gì tới Nam Cung thế gia và phái Thái Sơn cả!
Tần Thục Phân cảm thán nói: Thiếp biết là chàng sẽ không dễ dàng buông tha mà, bất quá tuy rằng Thượng Quan chưởng môn hủy bỏ hôn sự, cũng vẫn còn một đống mĩ nữ đợi gả cho chàng. Hôn lễ này vẫn cứ cử hành như thường, bất quá tân nương lại đổi thành tiểu thư nhà Tây Môn thế gia...
Là Tây Môn Đình Đình sao?
Lăng Phong sửng sốt, không nghĩ tới nha đầu kia lại cố chấp như vậy.
Tần Thục Phân nói: Xem ra chàng đối với nàng ta rất có cảm tình nha, Phong nhi, chàng chớ trách thiếp nhiều chuyện, kỳ thực thiếp có chút lo lắng tương lại giữa thiếp và chàng...
Lăng Phong biết suy nghĩ trong lòng Tần Thục Phân, vì vậy nắm chặc ngọc thủ của nàng, nói:
Nàng yên tâm đi, đừng nói là một Tây Môn Đình Đình, mà ngay cả cấp cho ta mấy người trong thập đại mỹ nữ, ta cũng sẽ không có mới nới cũ vứt bỏ nàng đâu!
Thế nhưng, chàng hiện tại đang còn sắm vai Nam Cung Vũ, đến lúc đó thiếp sao có thể ở chung cùng chàng... Tần Thục Phân có chút lo lắng, nói.
Lăng Phong nói: Nàng quên là ta đã nói gì sao, nàng chính là một trong những thê tử của ta, sau này chúng ta sẽ đi tới Đào Hoa Đảo, còn có Hương Cách Lý Lạp, có Bạch Đà Sơn...
Tần Thục Phân nói: Thiếp...Thiếp thực sự có thể đi tới nơi đó cùng chàng sao?
Lăng Phong nói: Đương nhiên có thể rồi, đó chính là nhà của chúng ta mà. Ta nghĩ chờ khi chuyện tình của Hồ Điệp Môn kết thúc, ta sẽ an bài nàng và Xuân Cầm các nàng tới Đào Hoa Đảo, sau đó ta tìm kế thoát thân quay lại với thân phận Lăng Phong!
Tần Thục Phân cảm động gật đầu nói: Kỳ thực thiếp vẫn còn lo lắng Trang Chi Điệp sẽ không bỏ qua cho chàng...
Ha ha... Lăng Phong cười lớn một trận, sau đó nói: Nàng nghĩ Trang Chi Điệp có thể làm đối thủ của ta được sao? Bất quá xét thấy cừu hận của nàng và Nam Cung Hiên, vậy cứ để cho hắn đi nghênh chiến vậy, thế nhưng nếu Trang Chi Điệp muốn thương tổn tới những người khác của Nam Cung thế gia thì đừng hòng!
Tần Thục Phân kinh ngạc nhìn Lăng Phong nói: Chàng có thực sự nắm chắc không? Mấy ngày này trong lòng thiếp rất lo lắng, rất sợ người đến của Hồ Điệp Môn tới đánh lén...!
Lăng Phong ôm nàng, nói: Yên tâm đi, ta tự tin mình có thể xử lý được chuyện này, nhất định sẽ không thất thủ đâu! Hiện tại dù cho Mạc Quỷ Hùng có tới, ta cũng không ngại!
Tần Thục Phân gật đầu, hiện tại vô luận như thế nào vận mệnh của mình cũng đã liên quan trực tiếp với Lăng Phong rồi, điều này không có khả năng thay đổi, chỉ đàng có hi vọng Lăng Phong có thể bình an là tốt nhất.
Lăng Phong biết Tần Thục Phân vẫn còn lo lắng, vì vậy nói:
Không bằng như vậy đi, hôm nay ta mang nàng đi tới Đào Hoa Đảo, thuận tiện gặp mặt mấy vị tỷ tỷ muội muội!
Ngay hôm nay sao? Tần Thục Phân có chút bối rối nói.
Lăng Phong nói: Rèn sắt khi còn nóng, đương nhiên là hôm nay rồi. Hơn nữa ta cũng có một khoảng thời gian không được gặp các nàng rồi, thực sự rất nhớ các nàng!
Tần Thục Phân gật đầu đi theo Lăng Phong tới Phiến Tử Sơn biệt viện. Một lát sau hai người đã cưỡi tiên hạc cùng nhau bay tới hướng Đào Hoa Đảo.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiều Kiều Sư Nương
Chương 192: Chính thê Thục Phân
Chương 192: Chính thê Thục Phân