Mặt trời đã lên cao, Đỗ Chỉ Lan cựa mình tỉnh dậy. Nàng nhìn sang bên cạnh, lúc này chỉ còn mình và Lăng Phong, những người khác đều đã không còn, hiển nhiên đã rời giường cả rồi. Việc này cũng khó trách, hai người chiến đấu suốt một đêm đến tận gần sáng mới ngủ. Mà Đỗ Chỉ Lan còn phải đợi đến tận nửa đêm, rốt cuộc cũng được Lăng Phong làm cho thỏa mãn sau đó nàng ôm hắn mà ngủ. Đến lúc này mới tỉnh ngủ cũng là tất nhiên.
Đỗ Chỉ Lan nhìn sang Lăng Phong bên cạnh , hắn vẫn còn đang trong mộng. Nàng nhìn vào đại bảo bối mà đêm qua làm cho nàng chết đi sống lại, lúc này đã mềm nhũn rồi. Đêm qua, trông nó thật là hùng vĩ. Nhớ lại tư vị thư sướng cực đỉnh đêm qua, nàng nhịn không được mà vươn bàn tay ngọc qua…
Lăng Phong lúc này vẫn đang ngủ, bị Đỗ Chỉ Lan nghịch ngợm, giật mình tỉnh lại. Hắn mở to mắt nhìn, thấy nữ nhân bên cạnh ngượng ngùng cúi đầu. Thân thể trắng nõn, chỗ nào cần lồi là lồi, chỗ nào cần lõm là lõm. Khi nàng chuyển động, thực sự là rất đẹp. ( mợ ơi, cúi đầu để ... )
Lăng Phong ôm lấy Đỗ Chỉ Lan, cái miệng lại trêu đùa tai của nàng:
- Chỉ Lan tỷ tỷ, đêm qua nàng vẫn chưa thỏa mãn sao?
Khuôn mặt Đỗ Chỉ Lan đỏ bừng, thần thái thỏa mãn thấp giọng đáp:
- Tướng công, chàng thật xấu. Chàng biết rõ rồi còn hỏi… Thực là hận chàng chết đi được.
Lăng Phong mang bộ mặt dâm đãng nói:
- Chỉ Lan a, ta đâu có biết rằng, tỷ muội các nàng liên thủ làm cho ta toàn lực ứng phó. Ta chỉ sợ không làm cho các nàng được thỏa mãn.
Đỗ Chỉ Lan e thẹn cúi đầu vào ngực La Phong nói:
- Tướng công đáng ghét, chàng xấu lắm. Chàng đã lần lượt chơi đùa chúng ta, được tiện nghi mà chàng còn giễu cợt. Thiếp hận chàng chết đi được…
Lăng Phong ôm Đỗ Chỉ Lan vào lòng, vỗ về:
- Bảo bối ngoan, không nên nóng giận. Ta chỉ đùa với nàng chút thôi, nàng không nên coi ta xấu như vậy. Ta sẽ bị bệnh đó. Nàng nhẫn tâm như vậy sao?
Đỗ Chỉ Lan hờn dỗi nói:
- Đáng đời, ai kêu chàng làm cho người ta xấu hổ.
- Chỉ Lan , ta lần sau không dám như vậy nữa. Chỉ Lan a, nàng nhìn xem, của ta lại cứng rồi. Ta… Chúng ta chơi đùa thêm một lần nữa nhé…
Hai má Đỗ Chỉ Lan ửng hồng, xấu hổ cúi đầu nhưng không chút rụt rè. Lăng Phong ngắm nhìn thân thể mềm mại của nàng, nhịn không được đặt nàng dưới thân. Tay phải ôm chiếc eo nhỏ nhắn, tay trái vuốt vuốt trên cổ trắng ngần của nàng. Miệng hắn đặt trên đôi môi anh đào ướt át, hai người điên cuồng quấn lấy lưỡi nhau.
Hai tay Đỗ Chỉ Lan vòng quanh vai hắn, hai chiếc lưỡi đan xen vào nhau. Thân thể của hai người áp sát vào nhau, lăn qua lăn lại trên chiếc thảm màu hồng nhạt.
Hai người đều sung sướng tột cùng, trao cho nhau nụ hôn thật dài. Hai thân thể quấn chặt lấy nhau, lưu luyến không rời. Trao cho nhau nụ hôn mặn nồng, cứ như vậy tiếp tục không biết đến bao giờ dứt.
Đỗ Chỉ Lan hôn Lăng Phong, hỏi:
- Tướng công, chàng đêm qua đã vui đùa cả một đêm, tại sao mới sáng sớm mà vẫn còn lợi hại như thế? Ta thật sự là sợ chàng rồi.
Lăng Phong cười nói:
- Nàng còn chưa biết. Ta chính là thiên thần hạ phàm, có thể đại chiến không ngừng cả một đêm.
Đỗ Chỉ Lan cười nói:
- Khó trách, chàng đều đem tất cả tỷ muội chúng ta cưới về. Sau này, ta phải cưới thêm nhiều nàng dâu mới về cho chàng mới được.
Lăng Phong nói:
- Nhất định phải như vậy. Nhưng mà lúc đó thì ta cũng sẽ không ruồng bỏ các nàng.
Đỗ Chỉ Lan than thở:
- Kỳ thực tỷ muội chúng ta đã thỏa thuận rồi. Chúng ta không cần danh phận gì cả, chỉ cần được chàng sủng hạnh là được rồi.
Lăng Phong nói:
- Lẽ nào các nàng không có dự định gả cho ta sao?
Đỗ Chỉ Lan đáp:
- Kỳ thực gả hay không chỉ là hình thức. Như thế này cũng có gì không tốt sao? Chúng ta lúc nào cũng được chàng quan tâm đến, mà chàng cũng không bị người ta đàm tiếu là cưới phải yêu nữ tà ma ngoại đạo làm vợ. Hơn nữa, chúng ta có thể với chàng hưởng thụ khoái lạc, nào dám yêu cầu gì nữa? Chàng cũng không cần phải nói gì cả, ta biết chàng sẽ không khinh thường chúng ta, chúng ta chỉ cần theo bên cạnh chàng là được. Về phần Tố Hoa các nàng, đều là các cô nương băng thanh ngọc khiết. Nếu như chàng nguyện ý cấp danh phận cho các nàng, coi như là các nàng là một trong một nghìn tiểu lão bà, ta nghĩ các nàng cũng vui vẻ chấp nhận.
- Một nghìn? Nàng à, nàng không quá khoa trương đó chứ?
Lăng Phong nói.
- Khanh khách.
Đỗ Chỉ Lan cười nói:
- Tuy có chút khoa trương nhưng chắc cũng không sai biệt bao nhiêu. Ta nhìn qua bộ dáng chàng, tướng khí thế này, chính là ma tinh của của các nữ nhân. Chỉ cần là nữ nhân, ai cũng muốn ăn chàng. Sở dĩ Tố Hoa các nàng đều rất rõ ràng rằng, các nàng không xứng với chàng, chỉ cần theo chàng đã là rất hạnh phúc, làm sao còn có suy nghĩ gì khác. Ta cùng với các nàng cũng giống như nhau, đều rất cảm kích chàng. Không có chàng sẽ không có chúng ta như hiện tại.
- Chỉ Lan, trong lời nói của nàng thì ta có cái gì đặc biệt, các nàng tại sao lại không xứng với ta? Hơn nữa, các này đối với ta chân tình như thế, dù thế nào thì ta cũng không dám làm cho các nàng phải chịu ủy khuất.
Lăng Phong nói.
- Tướng công, chàng nói sai rồi. Có thể ở bên cạnh chàng đã là hạnh phúc rất lớn của chúng ta. Chúng ta cầu mà không được, làm sao lại nghĩ sẽ bị ủy khuất đây?
Đột nhiên có một thanh âm truyền đến, Lăng Phong và Đỗ Chỉ Lan ngẩng đầu nhìn nhìn. Thì ra là Trầm Nghi Quân cùng các nàng Tố Hoa, Đan Phượng mang nước rửa mặt vào.
- Thật không nghĩ rằng tướng công cùng tứ muội sáng sớm đã thân thiết thế này. Thực là hiếm thấy a.
Trầm Nghi Quân đùa giỡn nói.
Ở trên giường, Lăng Phong và Đỗ Chỉ Lan vẫn đang lõa thể. Lăng Phong thì không sao, nhưng Đỗ Chỉ Lan hơi chút đỏ mặt.
- Tam tỷ, tỷ chỉ biết giễu cợt ta, hừ.
Đỗ Chỉ Lan làm bộ tức giận nói.
Trầm Nghi Quân cười cười nói:
- Tứ muội, kỳ thực là tỷ giúp đỡ muội. Khẳng định là tướng công của chúng ta không đúng, mới sáng sớm mà đã quấn lấy muội. Mặt trời đã lên cao, hai người cũng nên rửa mặt rồi ăn chút gì đó.
Đỗ Chỉ Lan đỏ mặt, hầu hạ Lăng Phong mặc quân áo. Trầm Nghi Quân cười nói:
- Chỉ Lan muội muội, còn xấu hổ cái gì. Hiện tại chúng ta đều cùng một thuyền, chạy hay không chạy cũng không thoát.
- Đúng vậy tứ tỷ, tỷ còn xấu hổ cái gì? Ở trước mặt tướng công, tất cả mọi người đều như nhau, có chuyện gì cảm thấy khó xử cứ việc nói ra. Đều là người một nhà, còn có chuyện gì phải xấu hổ nữa?
Tiểu nha đầu Đan Phượng cười nói.
Tố Hoa cũng đi đến hầu hạ Lăng Phong mặc quần áo, cười tiếp lời:
- Đúng vậy, nhị tỷ tại đại đường đã nói, trước mặt tướng công chúng ta không có gì phải kiêng kỵ, đều là tỷ muội cả. Nhưng trước mặt người ngoài, chúng ta phải chú ý đến thân phận của mình, để tránh cho vô ý xảy ra những chuyện không cần thiết.
Đỗ Chỉ Lan đỏ mặt nói:
- Ta làm sao da mặt dày được như các người.
Trầm Nghi Quân cười nói:
- Tứ muội, muội không trách Tố Hoa các nàng được. Tối hôm qua, tiếng kêu của muội cũng không nhỏ hơn chúng ta, chỉ sợ là cách xa một dặm cũng đều nghe thấy.
- Tam tỷ, tỷ chừa cho muội chút mặt mũi được không? Muội đâu có như lời tỷ nói?
Đỗ Chỉ Lan đỏ mặt tía tai, vội vàng biện bạch.
Trầm Nghi Quân một mặt chải tóc cho Lăng Phong, một mặt cười nói:
- Ta cũng không có nói mò, tất cả tỷ muội đều có thể làm chứng. Muội không thấy các tỷ muội hôm nay dậy rất sớm sao? Đều do muội cùng với tướng công ầm ĩ suốt một đêm, các nàng nói…
- Các nàng… nói cái gì?
Đỗ Chỉ Lan tuy rằng xấy hổ, nhưng không nhịn được lòng hiếu kỳ hỏi.
Trầm Nghi Quân cười nói:
- Các nàng nói rằng, muội giống như một oán phụ trong thâm cung. Tiếng kêu rên của muội thật lớn, một con cá so với cả một thuyền cá.
- Thực sự là mắc cỡ chết người, người ta không phải…
Đỗ Chỉ Lan e thẹn cúi đầu.
Trầm Nghi Quân cười nói:
- Còn xấu hổ cái gì, các nàng cũng có khác gì đâu.
Tố Hoa bên cạnh sửa chữa:
- Tam tỷ, muội là lần đầu tiên, cho nên không thể không lớn tiếng. Đâu như các nàng, đều đã thành tinh rồi. Tướng công, chàng nói có đúng không?
Lăng Phong vui vẻ nghe các nàng bàn tán, hưởng thụ cảm giác này cũng thật sung sướng. Mỉm cười nói:
- Ta làm sao biết được, ta chỉ là lão ngưu cày ruộng. Những chuyện này các nàng là rõ ràng nhất.
- Kỳ thực chúng ta thành ra thế này, đều là do tướng công chàng làm hại.
Đỗ Chỉ Lan xấu hổ cười nói:
- Tướng công đúng là hoa tinh trong số mệnh chúng ta. Tất cả chúng ta đều bị chàng làm cho xấu hổ.
Đan Phượng cười khúc khích nói:
- Tứ tỷ, nói thật, ta thực bội phục tỷ. Mới sáng sớm mà đã đại chiến với tướng công một lần, tướng công đúng là kim cương bất đảo.
Khuôn mặt đỏ bừng của Đỗ Chỉ Lan vừa mới dịu đi, nghe xong lời Đan Phượng lại đỏ bừng:
- Đan Phượng, muội lại chê cười tứ tỷ à?
Ngừng một chút, nàng tự giễu cười nói:
- Nhưng mà muội nói không có sai. Tướng công chúng ta thực sự là một kim cương bất đảo, tứ tỷ thiếu chút nữa phải quỳ gối xin tha.
Mọi người cười vang, sau đó đoàn người cùng nhau đi dùng cơm.
Trong bữa ăn, Bạch Lộ hỏi:
- Tướng công, chàng có dự định gì không? Các đệ tử Hương Tạ Cư đã đến Lăng gia trang viên, bên kia đều đã an bài thỏa đáng. Lúc này chỉ còn có năm tỷ muội chúng ta, Nhược Yên và Tố Hoa. Chúng ta muốn cùng đi với chàng.
Tất cả chúng nữ đều nhìn về phía hắn, trong con mắt tràn ngập chờ mong.
Lăng Phong cận thận suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Các nàng hãy cải trang thành nam nhân, cùng ta đi tới Nam Cung thế gia. Tới đó rồi chúng ta tính tiếp.
Bạch Lộ gật đầu:
- Như vậy thực tốt quá. Hiện tại điều thiếp lo lắng duy nhất là đại tỷ. Nhược Yên đã khuyên nàng một đêm, thế nhưng vẫn không có gì tiến triển.
Lăng Phong gật đầu nói:
- Sau khi ăn xong bữa sáng, ta tự mình đi khuyên bảo nàng. Nếu như không được, để cho nàng đi trước đến Phiến Tử Sơn.
Bạch Lộ nói:
- Tướng công, cái thiếp muốn nhất là để đại tỷ cùng đi với chúng ta.
Lăng Phong mỉm cười:
- Các nàng tỷ muội đồng tâm, ta có thể lý giải, ta sẽ cố gắng hết sức. Các nàng có phát hiện ra nội kình bản thân gia tăng không ít.
Đỗ Chỉ Lan gật đầu nói:
- Đúng vậy, tướng công. Cái chúng ta lo lắng không phải chúng ta là thải dương bổ âm, mà là ảnh hưởng đến nội lực của chàng.
Lăng Phong cười ha ha nói:
- Tất nhiên là không phải là thải dương bổ âm tố nữ kinh, mà là ngự nữ song tu của phái Tiêu Diêu. Các nàng cùng với ta đều được đề thăng.
Bạch Lộ mừng rỡ nói:
- Tiêu Diêu ngự nữ song tu quả nhiên là danh phó kỳ thực ( danh xứng với thực). Thực sự lần này chúng ta là nhân họa đắc phúc.
Lăng Phong nói:
- Không chỉ là nội lực đề thăng. Trong yếu hơn là thanh xuân bất lão, dung mạo xinh đẹp mãi mãi.
- Có thể giữ mãi thanh xuân.
Bạch Lộ cùng chúng nữ ngạc nhiên nói.
Lăng Phong khẳng định:
- Tất nhiên. Các nàng sau này sẽ biết, thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Bạch Lộ nói:
- Thế này… Chúng ta chẳng phải là không lo lắng sẽ bị già đi.
- Lúc đó, ta sẽ làm cho các nàng ngày càng thoải mái, sung sướng hơn.
Chúng nữ nghe vậy, tất cả đều mừng rỡ, trên khuôn mặt vừa thẹn vừa ngọt ngào. Bạch Lộ cười nói:
- Tướng công, chàng nói như vậy, tỷ muội chúng ta ngày nào cũng quấn quýt, không rời chàng nửa bước.
Nói xong, tất cả chúng nữ đều cười rộ lên.
Lăng Phong cười ha ha nói:
- Chỉ cần các nàng có thể chịu được, đối với ta không có vẫn đề gì. Ta chính là kim thương bất đảo.
- Chàng xấu lắm.
Bạch Lộ cùng chúng nữ ngượng ngùng, nhẹ nhàng nói. Trên khuôn mặt dào dạt sự thỏa mãn và hạnh phúc.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiều Kiều Sư Nương
Chương 235: Ái thê thành đàn
Chương 235: Ái thê thành đàn