TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 347: Thật sự có quỷ


Có người thứ nhất chạy trốn, tất nhiên sẽ có người theo sau, đám người này tận mắt nhìn thấy chú Lê mất đi từng ngón ta một cách cực kỳ quỷ dị, đã sớm sợ vỡ mật. Bây giờ bọn họ nghe thấy tiếng hô có quỷ, tất nhiên đều nghĩ rằng thật sự có quỷ, vì vậy mà bất chấp tất cả, kẻ nào cũng liều mạng bỏ chạy, khoảnh khắc sau đã không còn tên nào.

- Quỷ, thật sự có quỷ... ....

Cặp môi của chú Lê run rẩy, lão lui ra phía sau từng bức, sau đó lão hoảng sợ hét lên một tiếng, sau đó xoay người chạy theo đám thủ hạ.

Hạ Thiên nhìn đám người chạy như ma đuổi, hắn không lầm bầm:

- Giải quyết quá dễ.

Hạ Thiên đang định trộm đi cả bàn tay của lão già kia, lúc này mới chỉ là năm ngón đã chạy như ma đuổi, đúng là nhát gan.

Khi Hạ Thiên đang còn khinh bỉ lão già kia thì đột nhiên thấy cánh tay của mình bị người nắm chặt, sau đó đã nghe thấy giọng nói run rẩy của Thư Tịnh:

- Có phải là...Thật sự có quỷ không?

Hạ Thiên quay đầu nhìn, hắn thấy gương mặt của Thư Tịnh có chút trắng, ánh mắt căng thẳng nhìn hắn, trong cặp mắt đẹp còn mơ hồ bùng ra cảm giác sợ hãi.

Hạ Thiên trợn trừng mắt, sau đó hắn khẽ gật đầu rồi dùng giọng nghiêm trang nói:

- À, thật sự có quỷ.

- Á.

Thư Tịnh kêu lên một tiếng duyên dáng, sau đó nàng nhào vào trong lòng Hạ Thiên.

Hạ Thiên tất nhiên ôm lấy Thư Tịnh không khách khí, một tay còn thuận tiện đặt lên cặp mông của nàng, khẽ ve vuốt. Vợ chủ động yêu thương, sao hắn có thể phụ lòng cho được?

- Quỷ, quỷ ở đâu?

Thư Tịnh chôn đầu trong lòng Hạ Thiên, nàng thậm chí còn muốn phát khóc. Trong tình cảnh khốn khó này nàng căn bản không phát hiện Hạ Thiên đang đặt tay lên thử độ co dãn của mông mình.

- Đang ở bên cạnh.

Hạ Thiên nói.

- Bên kia sao?

Thư Tịnh ngẩng đầu lên một chút.

Hạ Thiên dùng ngón tay chỉ về khoảng không cách đó không xa:

- Là chỗ đó.

- Tôi...Sao tôi không thấy?

Thư Tịnh cả gan nhìn qua, sau đó cũng không thấy gì.

- Tất nhiên chị sẽ không thấy, người sao nhìn thấy quỷ.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

Thư Tịnh cuối cùng cũng cảm thấy lạ:

- Sao cậu lại thấy?

- Tôi cũng có thấy đâu?

Hạ Thiên cười hì hì, lúc này hai tay đã đưa lên bóp bóp bộ ngực của Thư Tịnh, cảm giác quá tuyệt, hắn không nỡ rút tay về.

- Vậy sao cậu thấy có quỷ?

Thư Tịnh bắt đầu hoài nghi.

- Vì tôi không gì không biết.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

- Cậu...Cậu cố ý làm tôi sợ.

Thư Tịnh có chút tức giận, lúc này nàng mới hiểu, người này thấy nàng sợ quỷ nên cố ý hù dọa, sau đó nhân cơ hội chiếm tiện nghi, đúng là quá vô sỉ.

Thư Tịnh nghĩ đến vấn đề Hạ Thiên sẽ chiếm tiện nghi, nàng đột nhiên cảm thấy thân thể có gì đó là lạ, sao mông lại truyền đến cảm giác kỳ quái? Còn nữa, ngực mình, sao lại có người bóp bóp, hơn nữa còn truyền đến cảm giác tê dại quái dị?

- Á...Cậu là đại sắc lang.

Thư Tịnh cuối cùng cũng phát hiện mình bị chiếm tiện nghi lớn, nàng hô lên một tiếng kinh hoàng. Khoảnh khắc này không biết nàng lấy đâu ra sức lực đẩy Hạ Thiên ra, sau đó xoay người bỏ chạy.

Thư Tịnh nhanh chóng chạy vào cửa đại học thể dục thể thao, khi nàng cho rằng mình đã chạy thoát thì bên cạnh vang lên một âm thanh nhắc nhở:

- Vợ Tịnh Tịnh, chạy chậm thôi, chú ý trật chân, chị đang đeo giày cao gót.

Thư Tịnh nghe được âm thanh này thì còn chạy nhanh hơn.

Nhưng chưa đến một lúc sau thì âm thanh của Hạ Thiên lại vang lên:

- Vợ Tịnh Tịnh, thật ra cũng không còn sớm, muốn mướn phòng cũng không cần vội vàng như vậy, chị đừng chạy nhanh như vậy.

Thư Tịnh sinh ra cảm giác tan vỡ, có quỷ mới cùng hắn mướn phòng.

Thư Tịnh quay đầu nhìn thoáng qua, nàng phát hiện Hạ Thiên vẫn chạy gần sát bên người, vì vậy mà không khỏi chạy nhanh hơn. Nàng vẫn không nghĩ ra, người này đã uống nhiều bia như vậy, chưa nói đến vấn đề say, ít nhất cũng có ảnh hưởng chứ? Sao còn chạy nhanh như vậy?

- Vợ Tịnh Tịnh chú ý, trước mặt có đá... ....

Hạ Thiên đột nhiên mở miệng nói, nhưng hắn còn chưa nói dứt lời thì Thư Tịnh đã giẫm chân lên một cục đá.

- Á...Đau quá... ....

Thư Tịnh ngừng lại, nàng ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay bụm lấy mắt cá chân, sau đó dùng ánh mắt tức tối nhìn Hạ Thiên. Đại sắc lang này đúng là nói xui, nàng đã trật chân thật.

Thật ra Thư Tịnh trật chân cũng chỉ là vấn đề bình thường, tuy nàng là người đẹp thể thao, vấn đề là ở chỗ hôm nay nàng làm người mẫu xe hơi, khi đi về cũng không thay quần áo ngay, hơn nữa còn không thay giày cao gót. Không phải nàng không muốn thay, chẳng qua nàng không có cơ hội, tất cả cũng chỉ vì Hạ Thiên.

Dưới tình huống bình thường, dù không thay giày cao gót cũng không sao, nhưng nếu mang giày cao gót mà bỏ chạy, đây là vấn đề lớn. Thực tế Thư Tịnh chạy vài trăm mét mới trật chân, điều này cũng đã là may mắn.

- Vợ Tịnh Tịnh, tôi đã nói chị đừng gấp gáp, bây giờ trật chân thấy chưa?

Hạ Thiên ngồi chồm hổm xuống, sau đó hắn cũng không quan tâm Thư Tịnh có tình nguyện hay không, hắn bế nàng lên:

- Vợ Tịnh Tịnh, chúng ta đi đâu đây? Tôi ôm chị đi.

Thư Tịnh tuy không tình nguyện bị Hạ Thiên ôm như vậy, nhưng bây giờ nàng đang trật chân, hình như cũng không còn biện pháp nào khác, cũng chỉ có thể cho hắn ôm. Nhưng nên đi nơi nào? Đây đúng là vấn đề lớn.

- Đưa tôi về ký túc xá.

Thư Tịnh suy nghĩ một chút rồi nghĩ đến ký túc xá, thật ra nhà nàng ở trong trường đại học thể dục thể thao, bình thường nàng đều ở nhà, nhưng nàng cũng có phòng ký túc xá. Bây giờ ký túc xá cũng có những người khác, nàng quay lại ký túc xá thì Hạ Thiên sẽ không thể chiếm tiện nghi trước mặt người khác được.

Thư Tịnh nằm trong lòng Hạ Thiên, cũng không mất bao nhiêu thời gian thì hai người đã quay về ký túc xá. Khi Hạ Thiên chuẩn bị đi vào thì chuông điện thoại đã vang lên.

Trước đó điện thoại đã bị chú Lê lấy đi, Hạ Thiên tất nhiên sẽ lấy trở về. Lúc này chuông điện thoại vang lên, tất nhiên hắn phải nhận điện thoại.

Hạ Thiên vốn đang dùn hai tay ôm Thư Tịnh, một tay đặt trên mông nàng, một tay đặt lên lưng, khi hắn nhận điện thoại thì rút tay trên lưng ra.

Thư Tịnh đột nhiên bị buông lỏng, nàng lập tức cảm thấy người mình ngã ra phía sau, vì vậy không khỏi hô lên một tiếng kinh hoàng, hai tay vung ra vô thức, nàng ôm lấy cổ Hạ Thiên.

Sau đó Thư Tịnh thấy Hạ Thiên cười hì hì nhìn mình, vì vậy mà cực kỳ xấu hổ:

- Cậu lại cố ý sao?

Hạ Thiên đưa điện thoại lên tai, hắn mở miệng hỏi:

- Vợ, em tìm anh có chuyện gì không?

Thư Tịnh nghe như vậy thì thiếu chút nữa dùng hai tay đang ôm cổ để cấu véo Hạ Thiên, nàng sẽ trực tiếp bóp chết hắn.

Người gọi đến là Kiều Tiểu Kiều, giọng nói của nàng trong điện thoại có chút lo lắng:

- Chồng, anh đi về nhà một chuyến, đại ca đã xảy ra chuyện.

- Được, anh về ngay.

Hạ Thiên lập tức đồng ý, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, Kiều Đông Hải không phải đang mướn phòng khách sạn với người mẫu xe hơi sao? Có chuyện gì xảy ra?

Hạ Thiên đặt điện thoại xuống, hắn nhìn Thư Tịnh, bộ dạng không có chút xấu hổ:

- Vợ Tịnh Tịnh, tôi không thể đi cùng chị vào ký túc xá được.

- Không có gì, cậu có việc thì cứ đi.

Thư Tịnh thở dài một hơi, đêm nay cuối cùng cũng thoát kiếp nạn.

Hạ Thiên cũng không đi ngay, hắn ngồi chồm hổm xuống, sau đó đặt Thư Tịnh lên mặt đất:

- Vợ Tịnh Tịnh, trước tiên tôi chữa chân cho chị đã.

- Cậu chữa thế nào?

Thư Tịnh không khỏi sững sờ.

- Tất nhiên, tôi là thần y đệ nhất thiên hạ mà.

Hạ Thiên khẽ gật đầu, sau đó hắn lấy ngân châm, nhanh chóng đâm vài cái lên mắt cá chân Thư Tịnh. Cuối cùng hắn thu hồi ngân châm, lại dùng tay xoa bóp vài lượt, cuối cùng mới nói:

- Vợ Tịnh Tịnh, xong rồi đấy.

Thư Tịnh đứng lên có chút hoài nghi, nàng đi lại vài bước trên mặt đất. Sau đó nàng phát hiện, mắt cá bị trật đã khỏi một cách thần kỳ, không còn bất kỳ vấn đề gì khác.

Thư Tịnh ngạc nhiên với y thuật thần kỳ của Hạ Thiên, sau đó nàng lại có chút tức giận, nàng dùng ánh mắt bất mãn nhìn Hạ Thiên:

- Cậu có thể chữa tốt cho tôi, sao không chữa sớm?

Hạ Thiên ra vẻ vô tội:

- Vợ Tịnh Tịnh, tôi đã chuẩn bị đưa chị về ký túc xá rồi chữa trị.

- Tôi mặc kệ cậu.

Thư Tịnh căm giận nói một câu, sau đó nàng xoay người đi vào ký túc xá nữ sinh. Nàng xem như hiểu rõ, người này căn bản chỉ muốn chiếm tiện nghi của nàng, vì vậy mới cố ý không chữa thương.

Tất nhiên lúc này Hạ Thiên sẽ không đuổi theo, hắn còn muốn quay về Kiều gia.

Trong phòng khách ở biệt tự Kiều Tiểu Kiều.

Kiều Đông Hải và Tô Tiểu Xán ngồi trên ghế sa lông, Tô Tiểu Xán nhìn có vẻ rất tốt nhưng Kiều Đông Hải thì mặt mũi bầm dập, nhìn qua có vẻ rất khốn khổ.

Nghe nói Kiều Đông Hải và Tô Tiểu Xán đến xem triển lãm xe hơi, mục tiêu chính là những người mẫu xinh đẹp có vóc dáng. Sau khi Hạ Thiên cướp người mẫu xinh đẹp Thư Tịnh đi, Kiều Đông Hải cũng nhanh chóng tìm được mục tiêu. Hơn nữa sau khi triển lãm xe hơi chấm dứt, hắn thành công kiếm được một em người mẫu tương đối vào khách sạn.

Tô Tiểu Xán cũng có thu hoạch, hắn cũng đưa người mẫu xe hơi vào khách sạn như Kiều Đông Hải. Nhưng khi bọn họ đang chuẩn bị thuê phòng ở dưới quầy tiếp tân thì đột nhiên có vài người phóng đến, đám người này không nhiều lời mà đánh Kiều Đông Hải một trận điên cuồng. Khi lái xe kiêm vệ sĩ của Kiều Đông Hải còn chưa kịp phản ứng thì đám người đã rút lui.

Xảy ra chuyên như vậy, Kiều Đông Hải và Tô Tiểu Xán rốt cuộc không có tâm tình đi tìm thú vui. Tuy chuyện này nhìn có vẻ rất ngẫu nhiên nhưng Kiều Đông Hải sinh ra cảm giác không ngẫu nhiên, đây rất có thể là hành động chĩa vào Kiều gia.

Vì vậy Kiều Đông Hải và Tô Tiểu Xán cùng nhau quay về kiều gia, cả hai tìm được Kiều Tiểu Kiều, sau khi nói chuyện thì nàng điện thoại gọi Hạ Thiên quay về.

Nhưng Kiều Đông Hải tuy có vẻ chật vật, nhưng tình hình vết thương cũng không tính là nghiêm trọng. Hạ Thiên lấy ngân châm ra đâm vài cái, Kiều Đông Hải nhanh chóng tiêu sưng và hết đau, xem như đã tốt hơn phân nửa.

- Hạ Thiên, những người kia giống như đến nhằm vào tôi, gần đây thủ đô bên kia không có động tĩnh, tôi đã có cảm giác hoài nghi, đây có phải là bọn họ bắt đầu động thủ hay không?

Vẻ mặt Kiều Đông Hải có chút ngưng trọng, hắn sợ rằng Lý gia sẽ trả thù, nhưng những ngày qua Lý gia không có động tĩnh, điều này làm người ta cảm thấy không bình thường.

Hạ Thiên còn chưa nói thì điện thoại đã vang lên, hắn lấy ra xem, người gọi đến là Tôn Hinh Hinh.

| Tải iWin