Chương 30: Trở thành ông chủ của cô.
“Không sao, không sao”
Lãnh đạo gặp mặt, cho dù là có chuyện cũng trở thành không có chuyện.
Có điều Lâm Quán Quán cảm thấy có chút kì lạ.
Lúc nãy cô với Lãnh Quân Lâm ngồi cùng một xe đến công ty, muốn nói tại sao không nói từ lúc đó.
Hay là bắt buộc phải nói sau khi ký hợp đồng.
Lâm Quán Quán không hiểu được.
“Bây giờ đi sao?”
“Đúng vậy!” Thư ký Triệu ôm tài liệu gật đầu, “Phòng làm việc của chủ tịch ở tầng 23, tôi còn có việc nên không đưa Lâm tiểu thư đi nữa, Lâm tiểu thư tự đi thang máy lên được không?”
Lâm Quán Quán, “….”
Lần đầu tiên cô đến công ty vậy mà bảo cô một mình đi đến phòng làm việc của chủ tịch.
“Lâm tiểu thư có chuyện gì nữa không?”
“Không có…”
Lâm Quán Quán đi ra khỏi phòng họp.
Lâm Quán Quán đi vào thang máy, trực tiếp ấn nút lên tầng 23, thang máy không hề bị gián đoạn mà đi thẳng một mạch lên tâng 23.
Thang máy mở ra.
Lâm Quán Quán cho rằng thư ký Triệu và những nhân viên khác chưa tan làm nhưng khi thang máy mở ra thì cô nhìn đến ngây người.
Tầng 23 sáng rực đèn nhưng khu làm việc chỉ có một bộ bàn ghế trống không, xung quanh đều không có ai.
Cả tầng yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng giày cao gót của cô giẫm lên nền, điều hòa chưa tắt, nhiệt độ vẫn còn ấm, Lâm Quán Quán dựng tóc gáy, cánh tay nổi da gà lên, cảnh tượng giống như đang quay phim ma vậy…
Cô lắc lắc đầu, xóa bỏ những suy nghĩ vớ vần.
Lâm Quán Quán nhanh chóng tìm ra phòng làm việc của chủ tịch.
Cô đứng ở bên ngoài gõ cửa.
“Lãnh tiên sinh, tôi là Lâm Quán Quán….”
“Vào đi!”
Một giọng nói lạnh lùng từ văn phòng truyền ra, nhịp tim của Lâm Quán Quán đột nhiên loạn lên, cô cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc…nhưng lại không phải giọng của Lãnh Quân Lâm.
Lâm Quán Quán ngập ngừng đầy cửa văn phòng ra một chút.
Cô nhìn vào bên trong nhưng không thấy ai liền mở cửa lớn ra một chút rồi bước vào phòng.
Một bóng người từ phía sau cửa nhảy ra và làm mặt quỷ với cô.
*A”
Lâm Quán Quán bị dọa hét lên một tiếng.
Tiêu Diễn cười lớn: “Tiểu Quán Quán, chị cũng nhát gan quá rồi đấy, dễ bị dọa đến vậy.”
“Tiêu Diễn!” Lâm Quán Quán vuốt lồng ngực, “Sao cậu lại ở đây?”
“Haha, không chỉ có em, anh trai em cũng ở đây.”
Tiêu Diễn nghiêng người, quả nhiên sau lưng cậu ấy có một người đàn ông đang ngồi trên sofa.
Người đàn ông mặc bộ vest màu đen, tay chống trên trán, đang ngồi yên tĩnh trên sofa, nhìn thẳng vào cô.
Nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ, Lâm Quán Quán nhăn mày lại.
Hôm đó cô giữ Tiêu Lăng Dạ và Tâm Can một hôm nhưng đêm lại xảy ra sự cố xấu hỗ ngoài ý muốn vì vậy sáng hôm sau cô đã để hai người đi. Mấy ngày nay hai bố con họ đều không xuất hiện trước mặt cô nên cô nghĩ là sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa.
Nghĩ đến dáng vẻ mắt mặt ngày hôm đó, mặt Lâm Quán Quán đỏ bừng, cô lùi về phía sau hai bước: “Sao hai người lại ở đây?”
Cô nhìn xung quanh nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Lãnh Quân Lâm trong phòng làm việc, “Lãnh tiên sinh đâu?”
“Tan ca rồi.”
Tiêu Lăng Dạ cuối cùng cũng mở miệng.
Giọng anh có chút khàn khàn, anh nhìn chằm chằm vào Lâm Quán Quán, có chút thất thần.
Hôm nay là ngày đầu tiên Lâm Quán Quán đến đoàn phim, để thể hiện sự trang trọng của mình, cô ấy đã mặc một chiếc váy màu đỏ. Màu đỏ là một màu rất khó kiểm soát, nó có yêu cầu rất cao đối với làn da, nhưng Lâm Quán Quán mặc vào rất đẹp.
Làn da của cô rất trắng, là loại trắng như ngọc, đem theo một ấm áp, mặc một màu đỏ tươi như vậy, làn da của cô cũng trở nên hồng như hoa anh đào.
Váy kiểu dáng lửng, hai dây vai mảnh mai thắt trên vai lộ ra Xương quai xanh thanh tú và bờ vai tròn trịa, vòng eo được váy ôm chặt lại. Dáng người của cô thực sự rất tốt, những chỗ nên gây thì gầy và những chỗ nên đầy đặn thì lại đầy đặn.
Vạt váy rất ngắn, chỉ trên đầu gối 10 phân, đôi chân dài thon trắng hiện ra.
Ánh mắt của Tiêu Lăng Dạ đột nhiên trở nên nóng rực, cả người anh cũng nóng lên.
Anh cau mày lại.
Hôm nay cô mặc bộ này ở đoàn làm phim cả ngày?
Ánh mắt của anh không hề che giấu chút nào, mặt Lâm Quán Quán đỏ bừng lên, cô nhanh chóng kéo lấy dây của túi xách rồi đặt túi xách lên trước người mình.
*Hai người, hai người sao lại ở đây?” Lâm Quán Quán lại chất Á vân.
“Tiểu Quán Quán, lẽ nào chị không biết truyền thông Hoa Hạ thuộc quyền quản lý của công ty nào sao?” Tiêu Diễn chế nhạo.
“Đương nhiên là biết!”
“Ò Ữ “Tập đoàn quốc tế Tiêu thị” Vừa nói cô dường như nghĩ ra gì đó, Lâm Quán Quán mở to mắt ra, ánh mắt không dám tin nhìn vào hai anh em Tiêu Lăng Dạ.
Tập đoàn quốc tế Tiêu thị!
Tiêu Lăng Dạ?
Lâm Quán Quán như bị sét đánh ngang tail Lần đầu tiên nghe thấy tên Tiêu Lăng Dạ cô cảm thấy có chút quen tai, nhưng cô nghĩ rất lâu vẫn không thể nhớ được là nghe ở đâu.
ran.
Lâm Quán Quán nhìn bản hợp đồng một lúc lâu mới lấy lại thần chí: “Vì vậy…bản hợp đồng này cũng là hai người thay tôi chuẩn bị sao?”
Điều kỳ lạ trước đây đã được giải thích.
Chẳng trách họ lại có thể ở phòng làm việc của Lãnh Quân Lâm, chẳng trách hợp đồng lại có nhiều chỗ kỳ lạ đến vậy, chẳng trách…..điều kiện của hợp đồng tốt đến thé.
Giờ phút này, người đàn ông trước mặt cô trở thành ông chủ của cô.
Tâm trạng hưng phấn vừa rồi đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh, bản hợp đồng trong tay Lâm Quán Quán bỗng trở thành một củ khoai lang nóng bỏng.
Cô cúi đầu xuống, dùng một phút đề lấy lại bình tĩnh.
Đột nhiên.
Cô ngắng đầu lên, ánh mắt sắc bén.
“Tiêu tiên sinh, anh tốn nhiều tâm tư như vậy để đưa tôi vào Hoa Hạ, mục đích của anh là gì?”