TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 765: Tìm tính sổ vài tên ngu ngốc


Vân Thanh không biết tẩy tủy là gì, sau khi hỏi thăm thì nàng mới biết tẩy tủy không chỉ làm cho thân thể của mình tốt hơn, da trắng hơn, đồng thời còn biến thành võ lâm cao thủ. Nhưng nàng biết rõ thì cũng không tin, tất nhiên không tin là không tin, nàng vẫn để Hạ Thiên châm lên người.

Khi làn da Vân Thanh tiết ra chất bùn đen và trong người đột nhiên có một luồng khí gì đó không biết tên, khi Hạ Thiên ôm nàng vào nhà tắm và rửa sạch cơ thể, sau đó nàng soi gương và phát hiện làn da trắng bóng loáng nhẵn nhụi, thân thể thêm hoàn mỹ, khi đó Vân Thanh mới có chút tin tưởng. Nhưng nàng vẫn rất hoài nghi, mãi đến nửa giờ sau nàng đấm vào vách tường nhà tắm và tạo nên vết nứt hơn mười phân, khi đó nàng mới tin.

Vân Thanh tất nhiên sẽ không vô duyên vô cớ đấm vào tường, lúc đó nàng chỉ dùng tay chống vào mà thôi, nhưng nàng chống vào tường cũng không phải rèn luyện thân thể, dù thực tế nàng cũng đang rèn luyện tính mềm dẻo. Cuối cùng nguyên nhân căn bản nhất chính là nàng phối hợp với sự xâm chiếm từ phía sau của Hạ Thiên, đúng như những gì nàng suy đoán, sau khi Hạ Thiên tắm cho nàng trắng tinh thì bắt đầu xâm chiếm nàng bằng hành vi nguyên thủy nhất.

Vân Thanh lần này bị lạc vào trong tư vị khoái cảm, sau khi tâm linh và cảm xúc lên đến đỉnh phong thì ngã xuống, khoảnh khắc đó trong người nàng chợt bùng ra lực lượng rất mạnh, lực lượng này bùng phát qua lòng bàn tay của nàng làm vách tường nứt toạc.

Đén lúc này Vân Thanh không thể không tin lời nói của Hạ Thiên, vì vậy khi hắn muốn dạy nàng nôi công để giải quyết di chướng của tẩy tủy, nàng cũng lập tức đồng ý. Sau khi nàng học được nội công thì chủ động quấn lấy yêu cầu Hạ Thiên dạy võ. Lúc còn nhỏ nàng đã hy vọng mình sẽ trở nên lợi hại, có thể bằng đàn ông, nhưng đó chỉ là mộng tưởng. Khi nàng phát hiện ra mình không thể có được lực lượng như đàn ông thì quyết định học luật, nàng hy vọng nhờ vào luật pháp có thể đối phó với một số người.

Tất nhiên vào lúc cuối cùng thì Vân Thanh cũng phát hiện pháp luật không có uy lực lớn như những gì nàng tưởng. Bây giờ nàng chợt vô tình phát hiện ra mình có thể thực hiện giấc mộng khi còn bé, vì vậy nàng cực kỳ có hứng thú, vì thế mà có một buổi học cấp tốc cho cao thủ. Mãi đến tối, tuy Vân Thanh không thể đánh bị người đàn ông ở đây, nhưng nàng muốn đánh mười bảy mười tám tên đàn ông khác cũng không có vấn đề.

Tuy Vân Thanh còn muốn tiếp tục rèn luyện nhưng không chịu nổi cơn đói bụng, nàng quyết định đi dùng cơm, ai bảo bọn họ từ tối qua đến bây giờ hơn hai mươi bốn tiếng chưa ăn gì? Không ăn thì cũng chẳng sao, nếu cứ ngủ vùi thì cũng chẳng là gì, đáng tiếc là trong hai mươi bốn tiếng đó bọn họ thường làm ra những hoạt động tiêu hao năng lượng. Vì vậy bây giờ Vân Thanh đói đến mức bụng dán ra sau lưng.

- Nếu không thì chúng ta ra thị trấn dùng cơm?

Vân Thanh bây giờ đã ăn mặc chỉnh tề, dù nàng vẫn mặc một bộ đồ cực kỳ bảo thủ, nhưng trong mắt Hạ Thiên thì nàng đã khác biệt so với một ngày trước đó. Bay giờ thân thể trưởng thành của nàng đã được khai phá cho chín mọng, tất cả nét quyến rũ của nàng bùng phát, cặp mắt xếch cũng bùng lên nét phong tình, tuy thiếu khí chất làm người ta thương tiếc nhưng có thêm vài phần quyến rũ làm người ta xiêu hồn lạc phách.

- Được, chúng ta đến Lam Nguyệt Lâu dùng cơm.

Hạ Thiên đồng ý:

- Thuận tiện tính sổ đám ngu ngốc trước đó.

Nếu là trước dó thì Vân Thanh có hơn phân nửa sẽ không đồng ý chuyện này, nhưng bây giờ tâm cảnh của nàng đã có chút biến hóa, không ngờ lại đồng ý theo lời đề nghị của Hạ Thiên. Một Vân Thanh gần đây không thích gây chuyện cũng muốn đến Lam Nguyệt Lâu phá phách một phen.

Hai người cuối cùng cũng mở cửa chính đi ra.

-Tiểu Quang?

Vân Thanh vừa ra khỏi cửa thì hô lên kinh ngạc, vì lúc này nàng phát hiện Vân Chí Quang đang đứng bên xe của mình.

- Chị Thanh, anh rể, hai người vẫn ở bên trong sao?

Vân Chí Quang rất ngạc nhiên:

- Một ngày không gặp hai anh chị, em tưởng hai anh chị đã ra ngoài chơi, nhưng khi thấy cửa không khóa xe vẫn còn, em nghĩ cả hai còn ở bên trong, sợ hai anh chị đang ngủ, vì vậy em không gọi cửa.

- Ngày hôm qua quá mệt nên hôm nay ngủ hơi nhiều.

Gò má Vân Thanh có hơi nóng lên, nàng thuận miệng nói một câu che giấu.

- Chị Thanh, có phải hai người muốn đi dùng cơm?

Vân Chí Quang vội vàng hỏi.

- Chúng tôi chuẩn bị vào huyện thành dùng cơm.

Vân Thanh trả lời, thật ra ở nông thôn dùng cơm rất sớm, tối qua bọn họ ăn hơi muộn, dưới tình huống bình thường thì nhà nhà đều đã ăn từ lâu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- À, vậy thì được.

Vân Chí Quang khẽ gật đầu.

- Chúng tôi đi trước.

Vân Thanh thật sự rất đói bụng, nàng không muốn làm trễ nãi thời gian,vì vậy nhanh chóng lên xe chở Hạ Thiên chạy đến thị trấn Mộc Dương.

Lần này chưa đến nửa giờ thì bọn họ đã ra đến thị trấn, Vân Thanh dừng xe trước cổng Lam Nguyệt Lâu, sau đó nàng kéo tay Hạ Thiên đi vào.

- Cục trưởng Lưu, đi thong thả.

Hai người vừa vào cửa thì đã nghe thấy một âm thanh quen thuộc, đúng là của người đàn ông trung niên ít tóc ngày hôm qua. Tuy Vân Thanh cũng không biết thân phận của hắn, nhưng chỉ cần suy đoán cũng biết đây là ông chủ Lam Nguyệt Lâu, lúc này hắn đang tiễn một tên đàn ông bệ nệ ra cửa.

Khi thấy Vân Thanh và Hạ Thiên thì ông chủ Lam Nguyệt Lâu có hơi sững sờ, hắn không thể nhớ tới từng vị khách, nhưng tuyệt đối nhớ rõ hai người kia. Hai người kia ngày hôm qua bị hắn thu tiền tám trăm đồng, hơn nữa Vân Thanh cũng quá xinh đẹp, thật sự là loại hình làm cho đàn ông phải nhớ kỹ.

- Các người như thế nào... ....

Người đàn ông trung niên nghĩ mãi mà không rõ, sao hai người này lại đến đây? Chẳng lẽ bị chặt chém còn chưa đủ?

- Hôm qua chúng tôi đã ăn một bữa tám trăm đồng ở đây, cảm thấy hương vị rất tốt, hôm nay muốn tiếp tục đến ăn, không được sao? Chẳng lẽ chỗ này của các người không chào đón khách quen.

Vân Thanh thản nhiên nói.

- Hoan nghênh, tất nhiên là hoan nghênh, chỗ chúng tôi khách quen chiếm đa số.

Ông chủ Lam Nguyệt Lâu vội vàng nói, tuy hắn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy nhưng cũng chẳng sợ hãi, chỉ là hai người bên ngoài đến mà thôi, không có gì phải sợ.

Trong nhà hàng bây giờ cũng không có quá nhiều người, cũng có phòng trống, nhưng Hạ Thiên và Vân Thanh vẫn ngồi ngoài đại sảnh. Lúc này ông chủ Lam Nguyệt Lâu tự mình cầm menu đi đến:

- Mời hai vị gọi món, đúng rồi, nhân tiện cũng xin giới thiệu, tôi là Dương Miễu, là ông chủ nơi đây, tât cả đều gọi tôi là anh Dương.

Vân Thanh cầm menu lên xem qua, nàng phát hiện menu này đã được cải tiến, trự tiếp in ra, giá cả từng món ăn vẫn rất thái quá, đều cao hơn gấp mười lần so với bình thường.

| Tải iWin