TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 1012: Chị là vợ tôi tất nhiên không cần phải ra ngoài


Ninh Khiết nhìn Hạ Thiên ở bên cạnh, sau đó nàng suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Đợi một giờ nữa, chín giờ tôi sẽ điện thoại cho anh.

Ninh Khiết cũng không đợi A Tài đáp lời mà trực tiếp cúp điện thoại, sau đó nàng nói với Hạ Thiên:

- A Tài kia nói đã làm tốt mọi thứ, chúng ta có thức dậy ngay không?

- Được rồi, chúng ta đi tìm chút tiền rồi nói sau.

Hạ Thiên suy nghĩ rồi gật đầu, không có tiền cũng chẳng sung sướng gì, ngay cả vấn đề thuê nhà cũng nhức cả đầu, nếu có tiền thì trực tiếp đi mua một căn nhà cho rồi.

Hạ Thiên cuối cùng vẫn phải rời khỏi giường, Ninh Khiết tất nhiên cũng đi theo, hai người làm vệ sinh rồi đi ăn sáng, sau đó Ninh Khiết kéo hắn đi đến một siêu thị cách đó không xa.

Đây là siêu thị lớn nhất chỗ này, hàng hóa bên trong rất đầy đủ, Ninh Khiết kéo Hạ Thiên đến khu quần áo, nàng mua ho hắn một bộ đồ mới, áo trong, áo khoác, còn có quần tây, cuối cùng là một bộ giày da. Sau khi tiêu phí hết bốn ngàn thì bộ dạng Hạ Thiên có vẻ giống như nhân sĩ thành công.

Trước kia cách ăn mặc của Hạ Thiên làm cho Ninh Khiết cảm thấy chán ghét, bây giờ nhiệt độ bên Cảng Thành hạ xuống thấp, nếu hắn vẫn ăn mặc phong phanh như vậy thì sẽ sinh ra cảm giác rất quỷ dị. Đặc biệt Ninh Khiết là một nhà thiết kế thời trang, nàng luôn cảm thấy cách ăn mặc của Hạ Thiên là không tốt, vì vậy muốn thay đổi một chút.

Hạ Thiên vốn không tình nguyện, nhưng Ninh Khiết nói hắn bây giờ rất dễ thu hút sự chú ý của người khác, vì thế mà bọn họ nên an phận một chút, ăn mặc giống người thường một chút. Sau khi bị Ninh Khiết liên tục đưa ra lý lẽ thuyết phục thì Hạ Thiên cuối cùng cũng thay quần áo mới, mà nàng cũng rất thỏa mãn vì thành quả của mình, có câu nói người đẹp vì lụa là không sai, bây giờ Hạ Thiên thật sự đẹp trai hơn.

Tất nhiên trong siêu thị này cũng không có nhiều quần áo, Ninh Khiết cũng không có nhiều sự lựa chọn, vì vậy nàng thấy còn có thể làm cho Hạ Thiên càng đẹp hơn. Thậm chí nàng có một ý nghĩ, muốn đích thân thiết kế trang phục cho Hạ Thiên, nhưng đây chỉ là ý nghĩ vào lúc này, không thể nào thành sự thật.

Khi hai người rời khỏi siêu thị thì vừa đúng chín giờ, Ninh Khiết chủ động điện thoại cho A Tài, để A Tài đến cửa siêu thị tìm bọn họ. A Tài xuất hiện rất nhanh, hắn chạy xe đến.

- Tống thần y, Ninh tiểu thư, mời hai vị lên xe.

A Tài rất nhiệt tình.

Ninh Khiết và Hạ Thiên lên xe, sau đó hỏi một câu:

- Cách đây rất xa sao?

- Không xa, chỉ vài phút mà thôi.

A Tài vội vàng trả lời.

- Vậy thì được, lái xe đi.

Ninh Khiết thản nhiên nói.

A Tài khởi động xe, hắn chạy khỏi khu thương mại, nhưng khi xe vừa chuyển bánh thì hắn đột nhiên cảm nhận được thứ gì đó, vì thế hắn hạ cửa sổ xe xuống rồi hô lên:

- Dừng xe.

A Tài vội vàng dừng xe, sau đó hắn dùng giọng khó hiểu nói:

- Tống thần y, sao vậy?

Hạ Thiên không nói gì, hắn chỉ thò đầu ra nhìn nhìn, vẻ mặt có chút mê hoặc.

- Sao vậy?

Ninh Khiết khẽ hỏi.

- Không có gì, đi thôi.

Hạ Thiên cuối cùng cũng thò đầu vào trong xe, vừa rồi hắn cảm nhận được thứ gì đó rất quen thuộc, nhưng vì công lực bị chế ngự mà cảm giác không được linh mẫn như xưa, cuối cùng chẳng thu hoạch được gì.

- Lái xe đi.

Ninh Khiết cũng không hỏi lại, nàng chỉ phân phó với A Tài một câu.

A Tài khẽ thở ra, hắn tranh thủ lái xe. Sau khi xe chạy được hai cây số thì rẻ sang mộ hướng khác, cuối cùng dừng lại ở một tòa nhà hai tầng có vẻ rất bình thường.

- Tống thần y, chính là chỗ này.

A Tài trước tiên bước xuống xe, hắn mở cửa xe, đợi đến khi Hạ Thiên và Ninh Khiết bước xuống thì hắn lại khẽ giới thiệu:

- Cậu đừng nhìn căn nhà này mà xem thường, nhưng thật sự chú Cảng Sinh có rất nhiều tiền, chú ấy mở vài nhà máy, chẳng qua có một đứa con, vẫn muốn con lớn lên gánh sự nghiệp, nhưng đầu óc của con không bình thường, vì thế chỉ cần chữa bệnh cho con, chú ấy sẽ tình nguyện đưa một triệu.

- Biết rồi, đừng nói nhảm, mau vào đi.

Hạ Thiên không quan tâm đến tình huống của gia đình bệnh nhân, hắn chỉ đến kiếm tiền, không phải điều tra gia thế của người ta, chỉ cần có thể trả tiền là được, những thứ khác không có vấn đề.

A Tài không nói thêm điều gì, hắn tranh thủ gõ cửa, một người đàn ông hơn bốn mươi đi ra mở cửa, tướng mạo của người này rất bình thường, cách ăn mặc cũng có vẻ quê mùa. Ngay sau đó A Tài lập tức giới thiệu, người đàn ông này là chú Cảng Sinh trong miệng hắn, tên là Hoàng Cảng Sinh.

- Cậu là Tống thần y sao?

Hoàng Cảng Sinh rất khách khí với Hạ Thiên, hắn nhiệt tình chào đón:

- Mời vào, mời vào.

Hoàng Cảng Sinh thật sự có tiền, vì nơi này vài chục năm qua phát triển rất nhanh, vì vậy có rất nhiều người phát tài, hắn chính là một trong số đó. Hắn mở vài nhà xưởng, tổng tài sản là vài trăm triệu, tuy nếu xem trên mặt bằng Cảng Thành thì hắn không đáng là gì so với đám người có tiền kia, nhưng bỏ ra một triệu lo cho con, điều này khong phải là vấn đề.

Thực tế Hoàng Cảng Sinh cũng không quá tin tưởng A Tài, vì hắn hiểu A Tài, tiểu tử này từ nhỏ đến lớn không làm gì đàng hoàng, tuy chưa làm chuyện gì xấu xa nhưng Hoàng Cảng Sinh cảm thấy khó thể tin. Vì vậy lúc bắt đầu hắn không quá tin Tống thần y, nhưng sau khi nghe A Tài nói về bác sĩ Hoàng, chính hắn lại hỏi bác sĩ Hoàng, vì vậy mà hắn tin, vì hắn hiểu rất rõ bác sĩ Hoàng.

Bây giờ bác sĩ Hoàng thật ra cũng ở trong nhà Hoàng Cảng Sinh, tuy hôm qua lão không đồng ý giúp Hạ Thiên dùng phương pháp này để kiếm tiền, nhưng bây giờ A Tài đã can thiệp, hơn nữa lão cũng quen thuộc Hoàng Cảng Sinh. Vì vậy lão đến đây, cũng muốn xem sự việc có kết quả thế nào.

Bác sĩ Hoàng tin y thuật của Tống thần y rất cao siêu, nhưng dù vậy lão vẫn không dám tin hắn có thể chữa khỏi căn bệnh khối u não, nhưng Hoàng Cảng Sinh tình nguyện thử một lần, vì thế lão cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi.

Trước đó Hoàng Cảng Sinh cho rằng con mình dù bị khối u não nhưng cũng không phát sinh vấn đề gì, nhưng vài tháng qua tình hình ngày càng không xong. Hắn đã đưa con đến kiểm tra ở bệnh viện trung tâm lớn nhất thành phố Cảng Thành, bác sĩ nói khối u đang lớn dần lên, nếu không giải phẫu thì sợ rằng khó tránh khỏi cái chết. Nhưng bệnh viện cũng nói, bọn họ không dám làm phẫu thuật này, tỉ lệ thành công chưa được không phết không một phần trăm, ít nhất là bệnh viện bọn họ không dám phẫu thuật.

Hạ Thiên nhanh chóng được gặp đứa con của Hoàng Cảng Sinh, tên là Hoàng Hiểu Thông, nhưng rõ ràng người này không có chút trí thông minh nào, vẻ mặt bây giờ giống hệt như kẻ ngu. Người này ngồi trên giường, là người lớn hai mươi tuổi nhưng vẫn còn chơi đồ chơi của đứa bé ba tuổi.

- Hiểu Thông, đây là bác sĩ, trước tiên để bác sĩ chữa cho con...

Hoàng Cảng Sinh đi đến bên cạnh Hoàng Hiểu Thông, hắn nói với vẻ mặt ôn hòa, nhưng còn chưa nói dứt lời thì Hoàng Hiểu Thông đã hét lên.

- Con không thích bác sĩ, con không thích...

Hoàng Hiểu Thông chợt hét lớn, những món đồ chơi trên tay bị ném xuống đất.

Hạ Thiên lấy ra một cây ngân châm rồi đâm một cái lên người Hoàng Hiểu Thông, người này lập tức im miệng, hắn ngáp một cái, sau đó nằm lên giường, chưa đến một phút sau đã mơ màng ngủ vùi.

- Như vậy sẽ yên tĩnh hơn.

Hạ Thiên lầm bầm, trong lòng không khỏi thầm nói, chẳng lẽ những kẻ họ Hoàng thường có bệnh liên quan đến đầu óc? Nếu không thì khi hắn vừa xuống núi đã trị cho Hoàng An Bình, bây giờ đến thành phố Cảng Thành xa lạ cũng chữa bệnh cho một người họ Hoàng, cũng là vấn đề liên quan đến đầu óc.

Khi thấy Hạ Thiên vung châm và Hoàng Hiểu Thông ngủ vùi thì đám người bên cạnh chợt ngẩn ngơ, Hoàng Cảng Sinh lần đầu tiên thấy Hạ Thiên thi châm đã bị khuất phục, hắn tin Tống thần y này thật sự có bản lĩnh.

Hoàng Cảng Sinh có chút chần chừ, sau đó không nhịn được phải hỏi:

- Tống thần y, chỗ này của tôi có bệnh án và những kiểm tra trước kia của Hiểu Thông, cậu có muốn xem không?

- Không cần, những kiểm tra kia chưa chắc đã chuẩn.

Hạ Thiên lười biếng nói, sau đó hắn đưa tay lên cổ tay của Hoàng Hiểu Thông, bắt đầu bắt mạch.

Hạ Thiên bắt mạch rất lâu, khoảng ba phút, sau đó hắn buông tay, không khỏi nhíu mày.

Khi thấy biểu lộ của Hạ Thiên thì Hoàng Cảng Sinh lập tức cảm thấy không ổn, hắn vội vàng mở miệng:

- Tống thần y, thế nào? Có thể trị được không?

- Tất nhiên có thể trị.

Hạ Thiên lười biếng trả lời.

Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói một câu:

- Này, các người đều ra ngoài, tôi chữa bệnh không muốn người ngoài đứng nhìn.

- Được, chúng tôi ra ngoài.

Hoàng Cảng Sinh vội vàng gật đầu, sau đó hắn lại hỏi:

- Tống thần y, không biết mất bao lâu?

- Rất nhanh, chỉ vài phút, các người ở bên ngoài chờ chút, tôi chữa xong sẽ ra ngay.

Hạ Thiên có chút mất kiên nhẫn:

- Mau đi ra, tôi sẽ lập tức chữa bệnh.

Hoàng Cảng Sinh nghe nói chỉ mất vài phút thì không hỏi gì nữa, hắn bắt chuyện với bác sĩ Hoàng và A Tài, sau đó lập tức đi ra ngoài.

- Tôi có đi ra không?

Ninh Khiết cũng không nhịn được phải hỏi một câu.

- Chị tất nhiên không cần đi, tôi nói người ngoài đi ra, chị là vợ tôi, tất nhiên không cần ra.

Hạ Thiên dùng ánh mắt buồn bực nhìn Ninh Khiết, quỷ keo kiệt này sao không thông minh như vậy?

Ninh Khiết nghe nói như vậy thì đi ra cửa, nàng đóng cửa, sau đó quay đầu và không khỏi ngây ngốc. Lúc này nàng phát hiện Hạ Thiên đang cầm ngân châm, hắn đâm lên người mình hơn mười cây châm, điều này làm cho nàng ngạc nhiên, không phải chữa bệnh cho người ta sao? Vì sao giống như lúc hấp thu âm hỏa như vậy?

Khi Ninh Khiết mê hoặc thì Hạ Thiên lại cầm một cây ngân châm đi đến đâm vào đầu Hoàng Hiểu Thông, sau đó hắn dùng tay niết ngân châm. Vài phút sau hắn mới rút châm về, sau đó lại dùng tốc độ nhanh nhất để thu hồi ngân châm trên người mình.

| Tải iWin