Chương 345:
“Tôn gia.”
Tôn gia Anh tìm tòi ở trong não một chút, ngay sau đó cười lạnh: “Trong nhà có cái ngân hàng Tôn gia à?”
Sắc mặt bà buông lỏng, nhẹ nhàng gật đầu, hạ giọng nói: “A Dận, cô gái này là con một của Tôn gia, năm nay mới hai mươi tuổi, cha mẹ luyến tiếc không muốn cho con bé ra nước ngoài, để cho con bé ở trong nước học đại học.
Cô hiện tại ở đại học Vân Thành học tài chính hệ năm 2, vẫn là sinh viên.”
Cơ Dã Hỏa lại lần nữa cười lạnh.
Liễu Uyễển Lê gắt gao túm chặt anh: “Mẹ rất vất vả mới mời được cô ấy đến đây. Coi như mẹ cầu xin con, con nói chuyện với con bé một chút thôi được không?”
Cơ Dã Hỏa trào phúng: “Tiêu Dục đâu? Loại chuyện này không phải anh ta thích nhất sao, sao mẹ không tìm anh ta đi!”
Sắc mặt Liễu Uyển Lê có chút mắt tự nhiên.
Hai người con trai, Tiêu Dục tương đối nghe lời, bà đương nhiên muốn cho Tiêu Dục tới xem mắt nhưng chuyện của Tiêu Dục cùng Lâm Vi ở truyền thông nháo ồn ào huyên náo, Tôn tiểu thư này lại là hòn ngọc quý trên tay Tôn gia, bọn họ đương nhiên chướng mắt Tiêu Dục.
*A Dận mẹ cầu xin con, con giúp mẹ lần này được không?
“Không được!”
Cơ Dã Hỏa một ngụm cự tuyệt.
Anh quá hiểu biết chính mình mẹ.
Chỉ cần anh có thể lui một bước, nàng là có thể tiến một trăm bước.
Nếu anh hôm nay thỏa hiệp, anh dám nói, mặt sau còn có một trăm nữ hài chờ anh.
Anh cùng Tiêu Dục không giống nhau.
Anh có tư tưởng chính mình, sẽ không chịu người khống chế.
Đương nhiên.
Này cũng không đại biểu anh không quan tâm việc trong nhà.
Nếu trong nhà thật sự phá sản, anh cũng sẽ phụng dưỡng ba mẹ.
*Con còn có việc phải đi trước.”
*A Dận!”
Liễu Uyễển Lê cắn chặt răng, ánh mắt khẩn cầu: “Con một hai ba phải buộc mẹ quỳ xuống, con mới cam tâm sao!”
“MẹP”
Liễu Uyển Lê hung ác, bà nhắm hai mắt, hai chân khụy.
xuống.
Cơ Dã Hỏa hoảng hốt, anh cuống quít đỡ lấy Liễu Uyễển Lê: “Mẹ, mẹ làm gì vậy?!”
“A Dận, mẹ cầu xin con, chỉ lần này thôi.”
Giọng nói Liễu Uyển Lê mang theo thân thiết khẩn cầu.
Cơ Dã Hỏa chưa bao giờ gặp qua bộ dáng hèn mọn này của mẹ.
Trong ấn tượng.
Cho dù là mười lãm năm trước bị đuổi ra nhà chính, lưng của bà vẫn luôn thẳng tắp.
Cơ Dã Hỏa rốt cuộc mềm lòng.
Anh nhấp môi: “Chỉ lần này thôi!”
Liễu Uyễển Lê vui mừng.
Bà cuống quít lôi kéo Cơ Dã Hỏa vào phòng khách, trong phòng khách, cô gái đỏ mặt, khẩn trương nhìn Cơ Dã Hỏa. Nhìn thấy anh, cô có chút không biết làm sao, cuối cùng mới lấy hết can đảm để chào hỏi.
“Chào anh Cơ Dã Hỏa, em tên là Tôn Thiền.”
“Chào cô.”
Cơ Dã Hỏa bắt tay Tôn Thiền.
Mặc tiểu cô nương “Cọ” một chút liền đỏ, buông tay ra, cô nắm lấy bàn tay vừa nắm tay Cơ Dã Hỏa, khẩn trương đến mức trong ngực như có nai con chạy loạn.
Thấy thé.
Liễu Uyễn Lê vội vàng nói: “Ngồi xuống rồi nói ngồi xuống rồi nói, để mẹ đi lấy cho hai đứa ít đồ ăn, chút nữa liền tới.”
Liễu Uyển Lê vừa đi, trong phòng khách chỉ còn lại có Cơ.
Dã Hỏa cùng Tôn Thiền.
Thần sắc Cơ Dã Hỏa đạm mạc.