Chương 711:
Anh nhíu mày: “Cần thiết thôi miên sao?”
Bác sĩ Hoắc hiền từ gật đầu: “Chỉ bằng cách thôi miên để Quán Quán vào trạng thái lúc đó, cô ấy mới có thể vượt qua rào cản tâm lý.”
Tiêu Lăng Dạ mím chặt môi.
Nói cách khác.
Bà muốn tái hiện lại những tổn thương mà cô đã phải chịu đựng trong quá khứ trong tâm trí mình.
Đối với cô ấy, đây có thể là tổn thương lại lần thứ hai.
Tiêu Lăng Dạ im lặng.
Thấy vậy, Lâm Quán Quán vội vàng chạy tới ôm lấy cánh tay của anh: ‘Tiêu Lăng Dạ, không sao đâu, em tin là em có thể vượt qua chướng ngại này, hơn nữa lần này còn có anh ở bên cạnh em mà.”
Tiêu Lăng Dạ mắt tự nhiên gật gật đầu.
“Vậy thì bắt đầu đi.”
“Được.”
Thuật thôi miên được thực hiện trong phòng ngủ của Lâm Quán Quán.
Phòng ngủ là nơi cô thường xuyên ở, ở đây cô có cảm giác an toàn, điều này sẽ tốt hơn cho việc thôi miên.
Trong lúc thôi miên, rèm cửa trong phòng đều đóng lại, Lâm Quán Quán nằm thư giãn trên giường, còn Tiêu Lăng Dạ thì ngồi ở mép giường, nắm chặt tay cô.
Nhạc êm dịu đang phát trong phòng.
Bác sĩ Hoắc nhẹ giọng nói: “Hãy nhắm mắt lại! Hãy nghe kỹ lời tôi nói, trong đầu đừng nghĩ đến những thứ khác.
Nhắm mắt lại, nhắm mát lại! Để cho nội tâm thanh tĩnh.
Đừng nghĩ đến bất cứ thứ gì ngoại trừ tôi. Nhắm mắt lại, thoải mái nhắm mắt lại. Cô có cảm thấy hai tay hai chân đều rất nặng không, thả lỏng hai tay, thả lỏng hai chân, thả lỏng, toàn thân thả lỏng. Từ lúc nào cô đã trở lại từ nơi sâu xa, cô càng thả lỏng, càng thoải mái. Hiện tại, toàn thân cô đã hoàn toàn thả lòng, cô bắt đầu muốn ngủ… rất muốn ngủ… Hãy để cho nội tâm thanh tĩnh. Chỉ nghe mỗi tiếng của tôi, ngủ… Ngủ đi.”
Bởi vì Lâm Quán Quán không có phòng bị với bác sĩ Hoắc nên bác sĩ Hoắc dùng phương pháp thôi miên đơn giản nhất.
Với giọng nói nhẹ nhàng của bà, Lâm Quán Quán nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
“Quán Quán, nói cho tôi biết, cô nhìn thấy cái gì?”
“Tối quá… Tôi không nhìn thầy được gì.”
“Cô hãy từ từ cảm nhận.”
“Nóng… Nóng quá.” Lâm Quán Quán nhắm mắt bắt đầu xé chăn bông trên người, chăn bông bị xé nát, cô cảm thấy không đủ nên lại bắt đầu xé rách cổ áo.
Tiêu Lăng Dạ lập tức nhìn về phía bác sĩ Hoắc.
Bác sĩ Hoắc lắc đầu ra hiệu không nói, cả người Tiêu Lăng Dạ cứng đờ, nhìn chằm chằm Lâm Quán Quán bằng ánh mắt lo lắng.
Lâm Quán Quán trở về 5 năm trước.
Đêm đó khiến cô suy sụp.
Đó là một đêm duỗi tay không thấy được gì ngoài năm ngón tay, bị Lâm Vi bỏ thuốc, toàn thân nóng bừng, tác dụng của thuốc rất mạnh, cô không chịu nỏi, rất nhanh đã ngất đi.
Sau đó.
Ai đó đã bế cô ra khỏi phòng.
Sau đó nữa…
Cô bị ném lên một chiếc giường lớn mềm mại, như thể có một tảng đá nặng đè lên người cô.
Đau đớn!
Đau đớn vô cùng!
Cơ thể như bị một cái rìu đục!
Lâm Quán Quán giống như con tôm bắt lực, đau khổ nằm co quắp trên giường lớn, vẻ mặt đau đớn, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Cô lẫm bẩm nói mớ, như thể cô đang trải qua một điều gì đó rất khủng khiếp.
Trên trán Tiêu Lăng Dạ cũng nhanh chóng đổ mồ hôi.