"Này, người anh em. trên người có tiền không?"
Ngồi xuống cạnh Gia Minh, tên tóc đỏ vỗ vai Gia Minh rất thân mật. tên tóc vàng ở bên cạnh thì đá vào xe đạp: "Xe đạp không tệ hà..."
Nhìn cử chỉ của mấy người này, Gia Minh nở nụ cười nhàn nhạt nhưng không lên tiếng. Thấy hắn vẫn im lặng. tên tóc xanh hung hăng đẩy hắn: "Này. đang nói với mày đó!"
"Tao đang suy nghĩ một vấn đề."
"Mày..."
Xem ra tính tình tên tóc xanh kia khá nóng nảy, thấy Gia Minh trả lời kiểu ông nói gà. bà nói vịt liền vươn tay tới. song vừa mới vươn tới một nửa thi cổ tay đã bị Gia Minh hời hợt bắt được. sau đó người này lộ ra vẻ mặt nhịn đau cực kỳ dữ tợn. thân thể chậm rãi khom xuống theo cánh tay:
"Mày... Ặc, ặc..."
"Mày muốn làm gì!"
Thấy đồng bạn bị khống chế. tên tóc đỏ bên cạnh còn chưa kịp ra tay, một cánh tay lại đã bị bắt được. sau đó cũng không thể ngồi trên lan can được nữa. cánh tay kia bị nắm thật chặt. thân thể cũng biến thành tư thế nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất.
Tóc vàng đứng cạnh xe đạp thấy vậy cũng biết chuyện không ổn. nhìn Gia Minh cười lạnh nhạt. trong chốc lát tiến lui cũng không được. chỉ nghe Gia Minh nói:
"Tao chỉ cần mạnh tay thêm chút nữa, cánh tay của bọn mày sẽ gãy... Chúng mày có người nhà chứ?"
"Có có có có có có có.. .Có!"
Hai người đau đến run rẩy, hàm răng không ngừng va đập với nhau.
"Có. nghĩa là có bận tâm. đã có người cần phải bận tâm. tại sao còn muốn đưa mình vào chốn nguy hiểm chứ? Chúng mày nói xem có đúng không?"
"Dạ dạ dạ dạ dạ dạ dạ.. . Dạ! Chúng em... Chúng em không dám..." Hai người gật đầu như băm tỏi, dù sao với sự thật vừa biểu hiện trong nháy mắt vừa rồi, đứa ngốc cũng có thể nhìn ra hai bên chênh lệch nhau về thực lực thực sự quá lớn.
"Nhưng mà... Đó chẳng phải có nghĩa là bọn mày chỉ có thể bắt nạt kẻ yếu sao? Chi biết bắt nạt người nhỏ yếu, hình như thực sự không vinh quang chút nào. chúng mày thấy có đúng không?"
"Chúng em... Chúng em..."
Hai người định đáp lời Gia Minh theo bản năng, song nghe thấy giọng nói của hắn đột nhiên thay đổi. trong chốc lát cũng không biết phải trả lời thế nào. cuối cùng chỉ có thể nói: "Chúng em không dám..."
Nhìn hai người kia một lát. Gia Minh thở dài buông tay bọn hắn ra: "Đi đi."
Mắt thấy mấy tên tóc xanh đỏ chạy trốn như chuột, hắn cùng cảm thấy mình hơi ngốc.
Vốn là sát thủ có sự vướng bận. liền không thể trở thành kẻ giết người thuần túy. mình hiểu rất rõ điều này. Nếu như gặp Nguyên Lại Triều Sang dưới tình huống bình thường, lựa chọn bây giờ của hắn đương nhiên là tránh đi không chút nghi ngờ nào. song khi hắn giơ súng lên lại khác. khi có bảy phần nắm chắc nếu nổ súng sẽ đánh gục được mục tiêu. vậy mà mình thậm chí lại vô ý thức lựa chọn tránh né. điều này đối với Gia Minh mà nói. chính là một đả kích rất lớn không cần nghi ngờ chút nào. bóng ma này thật sự quá khó xóa đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Cuộc sống bình thường mà không bị gò bó chính là cuộc sống lý tưởng của hắn, không phải là tình trạng như hiện giờ. mặc dù đã từng nghĩ rằng nếu muốn làm một người bình thường, bản thân sẽ phải chịu đè nén ở rất nhiều mặt. nhưng tâm tình lúc này, bất kể thế nào đều có chút uất ức.
Trong lòng tự hỏi những chuyện này, chỉ một lát sau. Linh Tĩnh đeo túi xách nhỏ đi ra từ cửa sau:
"Chờ lâu rồi hả?"
"Ờ. cũng không lâu lắm. sao hôm nay tan việc trễ như vậy?" Gia Minh ngồi lên xe đạp. Linh Tĩnh ngồi ở phía sau nở nụ cười:
"Vừa rồi thật thú vị nha. giám đốc Trương nói là thưởng cho mình vì thời gian làm việc xuất sắc gần đây, cậu đoán xem là cái gì?"
"...Hoa Hồng?" Gia Minh nói nhảm.
"Cậu mới đi làm được mấy ngày tại sao đã được thưởng, lẻ nào giám đốc Trương kia muốn theo đuổi cậu?"
"Làm gì có, đừng nói nhảm." Linh Tĩnh cười.
"Mình cũng cảm thấy kì lạ. cậu biết không, anh ta đưa cho mình một tấm vé du thuyền Tinh Mộng. vừa lúc trong túi vẫn còn có năm cái. Chẳng qua cũng phải nói. những ngày qua biểu hiện khi làm việc của mình rất tốt nha. mọi người đều khen mình đàn hay."
"ừ, Linh Tĩnh nhà chúng ta đến đâu cũng được hoan nghênh... Chẳng qua cho dù làm việc xuất sắc cũng không đến mức được tặng vé tàu chứ." Gia Minh quay đầu lại. nói:
"Mấy ngàn đồng tiền đó. hơn nữa người bình thường căn bản là không thể mua được..."
Linh Tĩnh cười đáng yêu: "Ghen sao?"
"Có người thèm muốn sắc đẹp của Linh Tĩnh nhà mình. mình ghen không phải rất bình thường sao?"
Gia Minh cười nói.
"Được rồi, được rồi, minh biết rồi, mình cũng không phải cô bé thích hồng hạnh vượt tường. Hơn nữa người ta chính là công tử trong gia tộc lớn. nghe nói sự nghiệp của cha rất lớn. anh ta mới ra trường nên mới đến nhà hàng này tùy tiện vui đùa mà thôi. trong sách nói người như thế thích nữ nhân thành thục, bộ ngực lớn. sẽ không để ý đến cơm thừa cháo loãng như mìrih đâu."
Vừa nói. Linh Tĩnh vừa quay đầu lại nhìn về phía nhà hàng. hơi nhíu mày. "Nếu như anh ta thực sự nghĩ vậy, mình sẽ nghỉ việc. được không?"
Sáng sớm ngày thứ hai. học viện Thánh Tâm.
Bởi vì sau ngày Quốc khánh, trường học sẽ tổ chức giải đấu bóng chuyền mở rộng, trong những ngày qua. trên các sân bóng rổ trong trường luôn đầy ắp người. Nhã Hàm mặc y phục lão xử nữ. vẻ mặt lạnh như băng đang ngồi xem một trận bóng rổ, một mặt nhìn trái bóng đang bay qua bay lại. một mặt ủ rũ xé bánh bao nhét vào miệng. Chỉ một lát sau. Gia Minh đi tới từ phía bên cạnh sân bóng.
Lúc khuôn mặt tươi cười kia xuất hiện trước mặt Nhã Hàm. vị cô giáo nhìn qua rất nghiêm túc này hơi nhíu mày lại. sau đó nghe thấy Gia Minh cười nói:
"Hai ngày không gặp. thay đổi rất nhiều đó, rốt cuộc cũng luyện thành Cửu Âm Chân Kinh? Khí thế thật dọa người."
Nghe giọng nói ghê tởm kia. Nhã Hàm hung hăng xé một miếng bánh bao. nhíu mày: "Bụng rất đói. không có thời gian nói đùa."
"Đó. không phái bởi vì em không đi nên chị bị đả kích chứ. ừ... Chẳng lẻ chị vẫn thầm mến em?"
Nghe hắn nói thế. Nhã Hàm lập tức bật cười:
"Em đi đi. đừng đứng đó chọc cười chị. không phải đem vé tàu trả lại chị sao? Chị đang khổ nào không biết phải cho ai đây này."
Nàng đưa tay đẩy gọng kính trên sống mũi. sau khi nhìn quanh xác định không ai nhìn thấy tinh huống núi băng vạn năm bị tan ra mới khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc.
"ừ, thực ra em vẫn còn đang suy nghĩ..."
Ngồi xuốngbên cạnh Nhã Hàm. Gia Minh nhẹ nhàng nói.
Trong nháy mắt khi nghe được câu này, vẻ mặt Nhã Hàm không thay đổi nhưng trong lòng lại đột nhiên chấn động. sau đó. cảm xúc đến tận đêm hôm qua mới yên tĩnh lại lại bắt đầu dâng trào mãnh liệt.
"Vậy thì... À... Tại sao lại không đi... Có chuyện gì không?" Giọng nàng bất giác trở nên nhu hòa mà thấp thỏm. Gia Minh cười nhạt: "ờ, gặp phải một vài chuyện, trước mắt đang tìm phương pháp giải quyết lý tưởng nhất... ừ. một số suy tư nhàm chán về cuộc sống..."
"Chẳng lẽ là cậu bé gặp khó khăn trong mối tinh đầu?" Nhã Hàm cười nói:
"Hỏi chị đi. chuyện này chị có thể nghĩ cách giúp em. tâm tư của con gái. rốt cuộc phải là con gái mới hiểu được."
Đang lúc nói chuyện. có người trong sân bóng rổ đón bóng trượt, bóng rổ phịch một tiếng bay về phía này, bị Gia Minh thuận tav đón được. sau đó cũng cười một tiếng:
"Chính là chuyện về chị đó. không phải Hứa Mặc đáng thương kia đang theo đuổi chị sao? Hắn chắc chắn có thể kiếm được vé tàu khác. nếu như chị cũng lên tàu thì chẳng phải là tiện nghi cho người khác sao. Đừng quên chị là con dâu nuôi từ bé của nhà em đó. Hứa Mặc kia đà biết thân phận của chị rồi mà còn muốn cướp người, thật sự quá vô sĩ."
Tiếng nói truyền đến từ trong sân bóng rổ: "Bạn ơi. ném bóng sang đây."
Nhã Hàm cố nhịn cười. quay sang nhìn Gia Minh vẫn đang đùa nghịch với trái bóng: "Em đi chết đi. nói cái gì đó. Không thấy người ta đang nói em trả bóng lại sao?"
Nhìn trái bóng rổ, Gia Minh hít sâu một hơi. dường như vừa mới quyết định điều gì. đưa tay vỗ lên trái bóng. sau đó lấy đà nhảy lên.
Tư thế ném rổ hơi kỳ quái. sau đó. trong mắt mọi người, bóng rổ ưu nhã bay qua khoảng cách hơn mười thước rồi rơi vào trong rổ với góc độ xảo diệu.
Chỉ nháy mắt. bao gồm cả Nhã Hàm. toàn bộ người trong sân bóng đều trợn mắt há hốc mồm. đây là lần đầu tiên hắn thể hiện mình trước mặt những người khác.
"ừ. thực ra Linh Tĩnh và Sa Sa cũng rất muốn đi chơi. cho nên em quyết định đi chơi thoải mái một lần..."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ẩn Sát
Chương 75: Quyết Định
Chương 75: Quyết Định