Sáng sớm ngày thứ hai, khí trời trên biển bắt đầu xấu đi, mây đen hỗn loạn mang theo những cơn mưa nhỏ, gió biển liên tục thổi, sóng biển thì cuồn cuộn, tuy vậy nhưng do con thuyền này cũng đủ lớn nên không hề có cảm giác xốc nảy gì.
Dùng chìa khóa dự bị của Linh Tĩnh để mở cửa, khi bước vào Gia Minh liền thấy một đống hỗn loạn, Gia Minh không khỏi cảm thán: không cần phải khoa trương như vậy chứ, nữ nhân quả là một sinh vật kỳ lạ...
Bây giờ đã hơn tám giờ nhưng hai cô bé vẫn ôm nhau nằm ngủ say như chết, ngày hôm qua hai cô bé thật sự là quá mệt mỏi rồi. Gia Minh lắc đầu, trong lòng vô cùng cảm thán.
Xốc chăn lên, thân thể trần truồng của hai cô bé lộ ra, thân thể hai người với tư thế vô cùng mập mờ nằm sát nhau, làn da trắng như tuyết, những đường cong mê người, hai cái mông và hai cặp đùi giao nhau trong tư thế mập mờ, Gia Minh cười cười, hắn đánh vào mông Linh Tĩnh một cái sau đó Linh Tĩnh mơ màng tỉnh lại.
"A, Gia Minh, đừng có làm loạn..."
Cô mơ màng cầm lấy hai tay đang tuần tra trên người hai cô nhưng không có đẩy ra, một lát sau, Sa Sa cũng tỉnh lại, Linh Tĩnh chậm rãi ngồi dậy, cô vô ý thức ôm lấy Gia Minh, cô đem cái trán tựa trên ngực của hắn, Gia Minh thì thuận lợi ôm lấy cô, hắn nói:
"Ách, tối hôm qua hai người..."
"Cậu còn nói việc tối hôm qua..."
Giống như một con chó ngoan ngoãn cô đem đầu mình chui sâu vào ngực của Gia Minh, giọng nói của Linh Tĩnh vẫn ôn nhu như trước nhưng mà Gia Minh có một loại dự cảm không rõ ràng, quả nhiên hắn nghe được Linh Tĩnh nói:
"Sa Sa, tớ đã ôm hắn rồi, cắn hắn!"
Sau đó, hai cô bé trần truồng ở trên giường biểu diễn một tiết mục vừa kịch liệt vừa kiều diễm - giết chồng, đợi khi hai cô bé thu lại nanh vuốt của mình sau đó hắn ôm hai cô bé vào lòng, quần áo trên người của Gia Minh đã bị cởi ra, sau lưng còn vô số vệt đỏ.
Ba người ở trên giường ôm nhau một lát, Linh Tĩnh một bên cười một bên lè lười liếm dấu vết màu đỏ mà cô vừa làm ra trên ngực của Gia Minh, Sa Sa thì ôm chặt hắn chớp mắt liên tục.
Gia Minh chần chờ nói:
"Ách, hai người tối hôm qua không phải thật sự biến thành Hoa Bách Hợp đó chứ?"
"Hoa Bách Hợp, cậu còn dám nhắc tới Hoa Bách Hợp."
Nghe hắn nói tới hai chứ này Linh Tĩnh vừa buồn cười vừa tức giận đánh vài cái trên ngực hắn, cô nói:
"Đều tại cậu đấy, đều là cậu dạy hư Sa Sa! Hoa Bách Hợp..."
Nói tới việc này, Sa Sa cũng đỉ ửng mặt đánh vài cái lên ngực hắn.
"Không thể trách tớ, tớ chỉ nói giỡn mà thôi, ai biết Sa Sa lại làm thật, ta còn tưởng rằng làm nổ tung chiếc thuyền này còn dễ hơn việc đó... Trở lại vấn đề cũ, hai người thật sự đã... Cảm giác như thế nào?"
"Hừ, ông chồng nhỏ là cậu muốn chúng tôi biến thành Hoa Bách Hợp, chúng tôi thân là vợ nên chỉ còn cách làm theo mà thôi."
Linh Tĩnh liếc mắt nhìn hắn, nói:
"Cảm giác rất tốt, tớ và Sa Sa đã là Hoa Bách Hợp nên không cần đến cậu nữa, bây giờ tớ muốn giết cậu..."
Ba người đùa giỡn thêm một lát nữa sau đó hắn mới bắt đầu hỏi việc hôm qua, lúc này hắn mới biết được hai cô bé ngày hôm qua ở trên giường làm loạn nên quên đóng lại vòi nước, nước từ trong phòng vệ sinh bắt đầu tràn ra, hai cô bé vì việc này mà bận rộn cả đêm.
Về quá trình thành Hoa Bách Hợp, Sa Sa và Linh Tĩnh đều nhất trí im lặng không hề nhắc tới.
Không lâu sau Sa Sa dùng giấy thử nghiệm phát hiện ra là mình không hề có thai.
Trên thực tế, khúc mắc của hai cô bé không phải là việc mang thai, mà là bởi vì việc mang thai, giữa ba người có thể sẽ sinh ra lo lắng, ghen tuông, trở ngại, ảnh hưởng mà xa cách nhau. Cậu có thể chiến thắng được những ảnh hưởng đến từ bên ngoài nhưng rất có thể chiến thắng được áp lực đến từ bên trong, hôm nay cái khúc mắc này đã bị hành động của Sa Sa đánh vỡ, sau này thứ mà họ phải đối mặt chỉ còn áp lực từ bên ngoài mà thôi.
Sau một đợt sợ bóng sợ gió hai cô bé càng trở nên thân thiết hơn. Tròn một ngày một đêm chiếc du thuyền đều đi trong mưa gió, tuy rằng không thể tổ chức những hoạt động bên ngoài nhưng trên thuyền vẫn còn hội đấu giá, đánh cuộc, phòng điện ảnh, phòng biểu diễn,... nên mọi người không cần lo lắng không có chỗ để đi.
Bốn người bọn Gia Minh vẫn như cũ chọn rạp chiếu bóng, phòng trò chơi, không giống với không khí lạnh lùng ngày hôm qua, hôm nay trong phòng, tiếng cười đùa liên tục vang lên làm cho bốn người nhớ lại đoạn thời gian ở biệt thự Liễu gia, ba cô gái của chúng ta tiếp tục đem Gia Minh thành cu li sai vặt, Nhã Hàm nhớ tới việc ngày hôm qua bị tên tiểu tử này chiếm tiện nghi nên trong lòng không cam lòng, Linh Tĩnh và Sa Sa mỗi khi nhớ tới trò chơi Hoa Bách Hợp hoang đường tối hôm qua liền tìm cớ trừng trị Gia Minh. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Cái miệng kiều diếm, đôi chân ngọc, tay trắng như phấn, đối với nam nhân mà nói thì việc này thất sự là thích thú. Nhưng mà, theo thời gian cơn mưa trên biển càng lúc càng lớn, nhìn vào trận mữa mênh mông ở bên ngoài Gia Minh không ngừng suy nghĩ, nếu tính luôn khuya hôm nay thì thời gian đã trôi qua được hai ngày, chiếc du thuyền xa hoa này cũng đã đi được nửa con đường, Nguyên Lại Triêu Sang không biết hiện nay đang ở nơi nào, đang làm những gì, mình cũng phải chuẩn bị thật tốt mới được.
Đối với Gia Minh mà nói, trong lòng hắn đây mới chính là tiêu chuẩn của việc khiêu chiến, nếu mục đích của Nguyên Lại Triêu Sang là giết Trần Cô Hạ thì hắn sẽ bảo vệ người này. Đối với vua sát thủ trong vài năm nữa này, cho dù Nguyên Lại Triêu Sang đạt tới trạng thái đỉnh phong thì Gia Minh vẫn có thể trên một mức nhất định nắm bắt được tâm lý của hắn.
Trên thuyền lúc này Viêm Hoàng Giác Tĩnh và Bùi La gia đang đối đầu trực tiếp, hơn nữa còn có lực lượng của U Ám Thiên Cầm ở bên cạnh, lực lượng này mơ hồ cũng sẽ cùng hai thế lực kia tạo thành một thế tam giác, mà nhân vật Hoa Tulip mà mình sắm vai không thể nghi ngờ chính là thế lực thần bí nhất trên thuyền.
Nếu mình chưa hiện thân thì Bùi La gia và U Ám Thiên Cầm sẽ sợ ném chuột vỡ đồ, nhưng mà, sợ ném chuột vỡ đồ không có nghĩa là chuyện gì cũng không làm, tối ngày mai chiếc thuyền này sẽ cập bến Giang Hải, nếu như người của Bùi La gia ở trên thuyền nhân dịp mưa gió làm ra một số việc gì đó thì không phải là không thể xày ra. Muốn tránh né thế lực thần bí Hoa Tulip mà lại có thể đạt được mục đích thì Nguyên Lại Triêu Sang sẽ là biện pháp tốt nhất...
Bất kể thế nào thì phòng ngự vẫn khó hơn nhiều so với tiến công, trong lòng than thần một tiếng Gia Minh nhìn lên đồng hồ báo thức sau đó nhìn về phía ba nữ nhân đang mặc những bộ quần áo rộng thùng thình ngồi trên giường chơi tú-lơ-khơ, hắn nói:
"Tớ đi ra ngoài một chút."
"Mau trở lại a, cơm tối khi nãy kêu lên sắp tới rồi, nếu cậu về không kịp thì chúng tôi không đợi đâu."
Sa Sa vừa cười vừa nói.
"Ừ." Gật đầu, Gia Minh kéo cửa đi ra ngoài, tuy bây giờ chỉ hơn năm giờ chiều nhưng sắc trời đã tối đen, trên boong tàu lúc này chỉ toàn nước và nước, cảnh tượng này làm cho người khác thấy rất khó chịu, gió lạnh từ trước mặt thổi tới, mới đi được vài bước chân thì hắn chợt giật mình sau đó đứng lại.
Không, không thể nào... Khi gặp một nhiệm vụ quá khó khăn thì có thể đem tình huống mở rộng ra, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ thì cho dù dẫn phá chiến tranh thế giới cũng không có gì–đây chính là phong cách từng có của hắn. nếu như là Nguyên Lại Triêu Sang... U Ám Thiên Cầm mấy năm nay vẫn đối nghịch với Bùi La gia, nhưng mà cho dù thế nào thì nếu cần Natalie Anne xuất thủ thì đây tuyệt đối là trận đối kháng đỉnh cao trong thế giới ngầm.
Trong kiếp trước, Kelly Denime ở U Ám Thiên Cầm có địa vị rất cao, trên cơ bản đa số việc đều do cô làm chủ, về phần Natalie, hình tượng của cô nàng này trong trí nhớ của hắn chính là do tính tình bốc đồng làm việc thì theo hứng thú của mình, nếu như vậy thì mình lo lắng có chút thiếu toàn diện.
Nếu như Natalie lần này đến là vì đích thân đối phó Nguyên Lại Triêu Sang thì hắn đã bị hai thế lực nhìn chằm chằm vào, mình hiểu rõ hắn, nếu như hắn muốn hoàn thành nhiệm vụ này, thì hắn phải điên cuồng làm hết thảy mọi thứ, với tính tình của hắn thì tính mạng mọi người trên thuyển hắn đều không để ý tới, hắn so với mình còn điên cuồng hơn, nếu vậy thì mọi người trên thuyền này...
Hai tay chậm rãi đặt trên lan can, trên mặt Gia Minh lỗ ra nét cười nhàn nhạt, một lát sau, hắn quay đầu lại nhìn về phía cửa phòng. Việc này có giống như hắn suy tính hay không thì hắn cũng không biết, hiện tại rất khó nói, nếu như mà có biến đổi gì thì hắn sẽ liều mạng...
Cơn mưa không ngừng tăng lên, đại khái khoảng tám giờ tối, lúc tất cả mọi người đã ăn cơm tối xong, thuyền trưởng đi vào phòng điều khiển của du thuyền, sau khi nhìn sơ qua số liệu trong phòng điều khiển rồi hắn định rời khỏi, ngay lúc đó người điều khiển Rada bỗng nhiên nói:
"Hướng hai giờ, bên ngoài bảy hải lý xuất hiện một đội thuyền không rõ lai lịch... Ách? Bọn họ đã biến mất..."
Trên biển rộng, màn đêm vô tận nuốt gọn tòa cung điện trên biển này vào trong lòng của mình...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ẩn Sát
Chương 87: Dự cảm
Chương 87: Dự cảm