"A..."
Tiếng thét chói tai vang lên từ miệng Nhã Hàm, tiếng hét bi ai đau đớn như đứt từng khúc ruột này khiến trong lòng Đao Ba tràn ngập khoái cảm. Bốn năm nay, đây là tiếng hét thương tâm nhất, cũng là thoải mái nhất hắn từng được nghe. Chỉ là cứ hét như vậy có thể khiến người khác phát hiện ra, bịt kín miệng Nhã Hàm, hắn lại chỉa khẩu súng vào nàng:
"Không được nhúc nhích!"
Đối với Nhã Hàm, hắn không muốn giết nàng nhanh như vậy, sự đau đớn hắn muốn nàng phải chịu không chỉ là như vậy.
Song, không đếm xỉa đến họng súng đang chỉ vào đầu mình, đôi mắt dường như mất tiêu cự. Nhã Hàm giãy dụa kịch liệt giống như một con báo cái nổi điên, đôi tay liều mạng vùng vẫy. Đao Ba ghì chặt tay phải nhưng tay trái vẫn chậm chạp không siết cò, đột nhiên hắn cảm thấy đau đớn, bàn tay phải đang bịt miệng Nhã Hàm bị nàng cắn thật mạnh. Thoát khỏi tay Đao Ba, Nhã Hàm vội vàng chạy đến bên Gia Minh rồi quỳ xuống, đôi tay luống cuống muốn ngăn máu tươi đang chảy trên ngực Gia Minh.
"Gia Minh... Em đừng doạ chị, làm sao có thể... Em đừng doạ chị... Tỉnh lại cho chị..."
"Tao xong rồi..."
Nhã Hàm liều lĩnh giãy dụa nằm ngoài dự đoán của hắn. Đao Ba lắc lắc bàn tay đang đổ máu, họng súng vẫn chỉ vào Nhã Hàm. Hắn tiến lên mấy bước, dí súng vào gáy Nhã Hàm:
"Con mẹ nó, cô..."
"Trò chơi kết thúc."
Cùng với tiếng nói đột ngột vang lên, một bàn tay nắm lấy khẩu súng. Trong lòng kinh hãi. Đao Ba vội vàng siết cò, song theo động tác của hắn, cò súng trực tiếp biến mất, nòng súng, lò xo và một số phụ kiện khác rơi loảng xoảng xuống đất. Trong nháy mắt, Gia Minh vốn vẫn nằm trên mặt đất lại đột nhiên đứng dậy, thậm chí con dao gọt trái cây vẫn còn cắm trên bàn tay trái của hắn.
"Đừng sợ..."
Bị bắn trúng ngực trái mà vẫn đứng dậy được, tháo rời khẩu súng trước khi người khác kịp siết cò... Lần đầu tiên Đao Ba gặp tình huống thế này, đương nhiên, đây cũng là lần cuối cùng. Vừa lạnh nhạt nói, Gia Minh vừa thuận thế vung tay phải lên, ánh sáng lạnh lẽo loé lên, cổ họng Đao Ba bị cắt đứt, máu tươi phun ra.
"... Chỉ đau đớn một chút thôi."
Lảo đảo lùi về phía sau hai bước dựa vào bức tường, cổ họng phát ra mấy âm thanh vô nghĩa, hắn thực sự đã không nói ra lời, không cách nào cử động được, chỉ có thế giới trước mắt đang dần rời xa, đó cũng là câu nói cuối cùng hắn nghe thấy trên thế giới này.
Chỉ đau đớn một chút thôi...
Cũng vào lúc này. Nhã Hàm đã kịp phản ứng lại, khuôn mặt đầy nước mắt ngẩng lên, khó có thể tin tưởng. Nhìn Gia Minh đang đứng cạnh mình, giọng nàng vẫn còn nghẹn ngào:
"Chuyện này... Gia Minh... Em..."
"Yên tâm đi, em không sao."
Cố cười một cách thoải mái, Gia Minh đặt con dao găm trong tay xuống, mặc dù hắn không thể lúc nào cũng mang theo súng nhưng trong người luôn có một con dao găm.
"Em cố tình ép hắn nổ súng thì đã tính toán rất cẩn thận... Đạn không bắn trúng trái tim, chỉ cần bác sĩ đến kịp thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Ừ, chỉ là một tên lưu manh, bình thường em giết hắn chỉ đơn giản như giết một con kiến, để hắn bắn mấy phát... Khụ khụ... Cũng không sao..."
Máu vẫn chảy trên ngực, mặc dù cố tỏ ra không sao nhưng tiếng ho khan đột ngột vẫn nói rõ sự thật là hắn đang bị thương. Nhã Hàm nhìn hắn, chần chừ hai giây rồi đứng phắt dậy:
"Chị đi gọi bác sĩ!"
Nhưng lại bị Gia Minh kéo lại:
"Chờ một chút!"
"Yên tâm, tạm thời em sẽ không sao. Em không muốn người khác biết hắn do em giết, cho nên tốt nhất là do chị lỡ tay... Cứ như vậy, chúng ta còn phải làm vài việc, từ giờ chị chỉ cần nghe em nói."
Vừa cười, Gia Minh vừa mở túi xách của Nhã Hàm bị rơi trên mặt đất lấy một chiếc khăn ra, lại nhặt mấy phụ kiện của khẩu súng rơi vãi trên mặt đất. Sau mấy tiếng rắc rắc, khẩu súng lại khôi phục nguyên trạng, sau đó hắn bắn một phát lên tường rồi đặt lại vào trong tay Đao Ba.
"Tự vệ giết người sẽ không phải chịu tội, cánh sát nhiều lắm cũng chỉ hỏi vài câu mà thôi. Chị thấy em bị bắn chị nổi giận rồi mất kiềm chế, chị giãy dụa, cắn hắn một phát, sau đó thuận tay lấy con dao găm trên người ra đâm hắn một nhát. Tình hình lúc đó khá hỗn loạn, hắn không bắn trúng chị, chị khá may mắn... Hiểu chưa? Chị cầm lấy con dao găm này, trên đó không có vân tay của em, về phần tại sao lại mang theo dao găm thì chị nói sao cùng được, dù sao chúng ta đã từng bị bắt cóc, ha hả..."
Nước mắt không ngừng chảy xuôi, Nhã Hàm bối rối chân tay đứng ở đó nhìn Gia Minh sắp xếp lại hiện trường giả đâu vào đấy, sau đó cầm lấy con dao, hoàn toàn không nói nên lời. Máu tươi vẫn không ngừng chảy trên ngực Gia Minh, con dao gọt trái cây vẫn đang cắm trên tay trái hắn, bởi vì vừa rồi Gia Minh bị bắn bay người lên nên vết thương đó lại càng rách lớn hơn... Làm xong những việc này, Gia Minh che vết thương đi đến bên ghế salon.
"Sau đó chị đỡ em lên ghế... Bây giờ chị có thể đi gọi người."
Vừa khóc, nàng vừa lau nước mắt trên mặt rồi xoay người chạy ra ngoài cửa:
"Có ai không... Cứu mạng... Có ai không..."
Tiếng hét, tiếng khóc thê lương mà bi ai vang lên ngoài cửa, một lát sau nàng cầm theo dao găm chạy vào. Gia Minh đã nằm xuống ghế, Nhã Hàm chạy đến quỳ xuống bên cạnh hắn, trước kia nàng từng học sơ cứu nhưng lúc này chỉ biết luống cuống tay chân, hoàn toàn không biết nên làm gì. Gia Minh cười:
"Bỏ dao xuống trước đi, không cần lo lắng... Ha hả, chị khóc xấu như heo vậy."
"Em... Em nói đùa gì vậy."
Đại khái là câu xấu như heo khiến nàng hơi tỉnh táo lại, nàng lau nước mắt, đặt dao xuống rồi đỡ lấy ngực Gia Minh, nước mắt lại không kìm được mà chảy ra:
"Tại sao em lại ép hắn nổ súng chứ, thà rằng là chị... Em biết không, vừa rồi chị tưởng em đã chết, thiếu chút nữa chị đã cho rằng em đã chết..."
"Em có thể thấy được quỹ tích khi hắn bắn. Có lẽ điều này khó có thể tin nhưng vừa rồi em cố ý bị trúng đạn để khiến hắn hạ thấp lòng cảnh giác, đây là biện pháp đơn giản mà trực tiếp nhất."
"Nếu không phải vì chị. Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Không liên quan đến chị."
Cắt đứt tiếng khóc của nàng, Gia Minh nhìn lên trần nhà.
"Đây là lựa chọn của em..."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ẩn Sát
Chương 207: Không sao là tốt rồi (1)
Chương 207: Không sao là tốt rồi (1)