Xe vượt qua cầu Washington rồi chạy thẳng về phía tây, tốc độ vẫn giữ vững như trước, len lách giữa dòng xe tiến về phía trước, chỉ là cả xe ở ở đằng sau đều đã bị bỏ lại nên chạy vững vàng hơn rất nhiều. Chiếc trực thăng vẫn bám theo ở phía sau, một lát sau, xe thể thao rời khỏi thành phố, chuyển lên đường cao tốc. Bông tuyết bay phấp phới, cần gật nước ở đằng trước lắc lư, một cái đã bị gãy, lúc này đang lung lay mạnh. Trái ngược với tình cảnh hỗn loạn và đáng sợ hơn một giờ trước, lúc này tất cả dường như đều trở nên tĩnh lặng.
Người bên cạnh vẫn là dung mạo kia, có vẻ khác rất xa so với Cố Gia Minh khá bình thường, hơi kỳ lạ, lại hơi cổ quái kia, cho nên hiện giờ nàng trái lại lại không biết phải làm sao, hai tay nắm dây an toàn, thỉnh thoảng nhìn hắn, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài, thỉnh thoảng lại nhìn về đằng trước, không biết nên nói gì bây giờ. Điều hòa nhiệt độ trong xe hơi nóng, có lẽ bởi vì ảnh hưởng do những cú va chạm lúc trước, nhưng nàng lại không dám mở miệng nói em mở điều hòa lạnh xuống một chút đi - đây cũng không phải đi du lịch, cần gạt nước bị bẻ quặt gõ lên cửa kính lách cách.
Cũng không biết qua bao lâu, vẫn là người bên cạnh mở miệng nói chuyện:
"Nếu thấy nóng thì có thể mở cửa sổ ra một chút cũng được."
"Nhưng phía sau còn có trực thăng đuổi theo..."
"Một chút là được, bọn họ không bắn chuẩn được đến mức đó."
"Ừ."
Gật đầu, nàng hạ cửa kính xuống một chút, gió lạnh, lập tức ùa vào. Lúc này đã rời khỏi khu vực thành thị, hai bên đường nhà cửa dần ít hơn, mặc dù trong tầm mắt đều vẫn là nhà cửa nhưng rõ ràng là không phồn hoa bằng New York. Có người mở đầu nói chuyện, tâm tình hơi cổ quái của Nhã Hàm cũng bình tĩnh trở lại:
"Bộ dạng hiện giờ của em thật kỳ quái..."
"Không có cách nào khác, người Mỹ đều là bộ dạng này."
"Em chỉ nói bậy."
"Ha hả..."
Hai người đều nở nụ cười nhưng sau đó lại không tự chủ được chuyển ánh mắt về phía trước. Hồi tưởng lại ban đầu hai người không bị chút ngăn cách nào, tình cảnh hiện tại thực sự khiến người ta cảm thấy mất tự nhiên, trong nháy mắt, Nhã Hàm chợt oán giận mình, ban đầu nếu như mình không nói ra thì bây giờ...
"Những ngày qua có bị sợ hãi không?"
Xe thể thao chạy vững vàng vượt qua những chiếc xe ở trước mặt, người nam tử mở miệng.
"Cũng hơi sợ."
Nhã Hàm suy nghĩ một lát. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
"Từ đầu tháng mười hai đến giờ cứ như trong phim vậy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?"
"Em cũng bị dọa sợ rồi..."
Gia Minh nhìn sang bên cạnh, bẻ tay lái rồi lại bẻ trở lại, nhíu mày.
"Đang yên ổn ở nhà, đột nhiên lại bắt cóc, giết người, còn phải chạy đến Mỹ làm nhiều việc như vậy. Giống như... giấc mộng gặp phải rất lâu trước đây lại quay lại..."
Đối với giọng nói hơi cảm thán của Gia Minh, Nhã Hàm không hiểu được nhiều lắm, nàng quay đầu nhìn về phía sau:
"Chiếc trực thăng kia vẫn bám theo, phải làm sao bây giờ?"
Gió lạnh thổi vào một lát, nhiệt độ bên trong đã hạ xuống, nàng lại đẩy cửa kính lên.
"Hủy diệt nó."
"Dùng cái gì?"
Nhã Hàm nở nụ cười.
"Ống phóng rốc két?"
"Ha hả, em không mang theo thứ đó."
Gia Minh lắc đầu.
"Không xa phía trước hẳn là có trạm thu phí chúng ta đi qua đó rồi tính tiếp."
"Chiếc xe này có thể đi qua được sao?"
Mặc dù biết bản lĩnh của Gia Minh rất nhiều, nhưng chiếc xe này đầy vết đạn, muốn vượt qua kiểm tra theo lẽ thường thì chắc chắn sẽ gặp phải rắc rối, huống chi bên trên còn có một chiếc trực thăng vẫn bám sát. Mắt thấy Gia Minh mỉm cười, trong lòng nàng cũng hơi hiểu ra. Một lát sau, trạm thu phí cực lớn với mười sáu làn xe xuất hiện ở phía trước, đây cũng là trạm kiểm soát xe cộ ra vào New York quan trọng. Bởi vì tuyết rơi nhiều, xe cộ đi qua trạm thu phí ít hơn rất nhiều. Nhã Hàm tìm kiếm làn xe trống không rồi chỉ sang một bên:
"Chỗ đó, chỗ đó, chỗ đó! A... Bị người khác chen vào rồi... Những chiếc xe này đi thật chậm..."
Trong lòng nàng gấp gáp, lại quay đầu nhìn chiếc trực thăng kia, còn chưa quay đầu lại thì chiếc xe thể thao lại tăng nhanh tốc độ, đột ngột lách sang bên cạnh, chen vào trước đầu một chiếc xe tải. Lúc quay đầu lại, chiếc cần chắn đang chậm rãi hạ xuống.
"A..."
Rầm!
Chiếc xe đâm gãy cần chắn rồi lao qua trạm thu phí Nhã Hàm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy nhân viên thu phí đang hổn hển lao ra ngoài. Trước đây nàng từng thấy chuyện trốn phí thế này trên TV, cũng cảm thấy rất phản cảm, nhưng lúc này trong lòng lại mơ hồ cảm thấy kích thích, không khỏi bật cười lên khiến thân thể nàng hơi gập về phía trước. Gia Minh nói:
"Ngồi cho vững."
"Ách, cái gì..."
"Chúng ta phải cắt cái đuôi ở phía sau."
"Nhưng đó là trực thăng..."
Còn chưa nói xong thì Gia Minh đã mở một chiếc nắp vuông ở phía trước ra, đè nút đỏ trong đó xuống.
NO(nitric oxide)...
Chỉ kịp thấy chữ tiếng anh phía trên nút màu đỏ, còn chưa kịp suy nghĩ ý nghĩa của nó thì áp lực đã lập tức ép nàng sát vào ghế ngồi. Dường như trở lại vài giây khi chiếc xe này vừa khởi động, chiếc xe lại tăng tốc cực nhanh.
Trong tai có thể nghe thấy tiếng rít điên cuồng của bánh xe...
Ánh mắt nàng quét qua chiếc đồng hồ ở trước mặt, tốc độ cấp tốc tăng lên hai trăm, hai trăm hai mươi, hai trăm bốn mươi, hai trăm sáu mươi km trong vòng vài giây đồng hồ... Chiếc xe thể thao màu đỏ lao ra ngoài như tên lửa, trong nháy mắt đã đột phá vận tốc 300km/h, hơn nữa vẫn còn tiếp tục tăng lên. Quay đầu lại một cách khó khăn, bông tuyết bay cuồng loạn ở phía sau gần như cuộn thành một cơn lốc, chiếc máy bay loáng thoáng trên bầu trời kia bị bỏ xa trong chớp mắt.
Hết thảy đều bị bỏ lại phía sau, bao gồm cả khoảng không gian bên ngoài cũng dường như bị kéo dài ra....
Tốc độ gần như điên cuồng, khi chiếc xe thể thao màu đỏ rời khỏi đường cao tốc thì đã rẽ vào con đường không biết dẫn tới đâu, vẫn duy trì tốc độ như vậy, trong chốc lát sau, trước mặt lại xuất hiện ba con đường khác nhau, chiếc xe quẹo vào con đường phía bên trái, tốc độ giảm xuống còn 180km/h, thỉnh thoảng có xe hơi chạy ngược chiều, thoáng qua rồi biến mất.
Mấy phút sau, hai bên đường dần trở nên hoang vu, xa xa gần gần có thể thấy ánh đèn từ các nông trại. Bây giờ đã là mùa đông, những thứ cần thu hoạch đều đã thu hoạch, khắp nơi đều là cỏ dại, tuyết phủ đầy, mờ mờ ảo ảo có vẻ rất hoang vu. Mặc dù so với Trung Quốc, nước Mỹ đất rộng người thưa, nhưng mới rời khỏi New York hơn một giờ mà trước mặt lại xuất hiện nơi hoang vu như vậy thì thực sự cũng khiến người ta khó tin nổi. Nhã Hàm nhìn ra cửa sổ, nói:
"Đây là nơi nào vậy?"
"Nước Mỹ, một nơi nào đó của New Jersey, tên cụ thể thì em cũng không rõ."
Hắn cau mày, đạp ga mấy lần nhưng tốc độ lại vẫn giảm dần, lúc này đã loáng thoáng nghe được tiếng lạch cạch đo chiếc xe phát ra. Gia Minh cắn răng:
"Chiếc xe này sắp không chịu nổi rồi..."
"Sắp hỏng sao?"
"Chạy từ từ thôi, gia tốc bằng khí NO khiến xe bị hư hại quá lớn, hơn nữa nó đã bị giày vò cả đêm, đạn, bom, có thể gắng gượng được đến giờ đã là rất tốt rồi."
Gia Minh cười, nụ cười vốn thuộc về hắn, lại thêm khuôn mặt của người Mỹ lại trở nên khá hèn mọn, cổ quái.
"Nó cũng không phải là Mark 5."
Nhưng bất kể thế nào, tốc độ hiện giờ cũng rất khó nói là chạy từ từ được, nhưng so với lúc trước thì tốc độ bây giờ đã chậm hơn nhiều lắm rồi. Nhã Hàm hơi chần chừ:
"Mẹ hai của chị liệu có sao không?"
"Hẳn là sẽ an toàn hơn chúng ta, người tên Man Đầu kia có thể đảm bảo được, huống chỉ quanh đó còn có đồng bạn của hắn, cảnh sát cũng chạy đến rồi... Chị có mang theo điện thoại di động không?"
"Không mang theo."
Nhã Hàm xoa xoa đôi tay trống trơn, sau đó cười chỉ chính mình.
"Trừ chính mình, thứ gì chị cũng không mang theo cả."
"Vậy cũng không sao, em có mang theo đồ có thể gọi điện thoại được... Ừ, bị vỡ rồi. Chờ chúng ta tìm được chỗ có thể liên lạc thì lại gọi cho bọn họ vậy, có lẽ sẽ gặp thị trấn hay khách sạn nào đó..."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ẩn Sát
Chương 299: Em đã trở lại (1)
Chương 299: Em đã trở lại (1)