"A ---- "
Từ tòa nhà cao hơn 10 tầng lao xuống, rơi vào chiếc xe ô tô ở bên dưới, cửa thủy tinh chống đạn vỡ tung như châu chấu.
Lúc tiếng nổ vang lên, trong không khí truyền tới tiếng người kêu gào thảm thiết, vệ sĩ từ bốn phía bắn tới, bảo vệ hai cha con họ Ứng.
Ứng Tử Lam đột nhiên đẩy người vệ sĩ bên cạnh, đưa mắt nhìn về chiếc xe vỡ tan, Ứng Tử Phong toàn thân dính máu, hai mắt lồi ra nhìn hai cha con họ. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Ứng Hải Sinh cơ hồ vô ý thức hô lên:
"Cố Gia Minh, tao sẽ làm cho những người mày coi trọng chết không toàn thây!"
"... Vẫn ngu ngốc như xưa."
Trong điện thoại vang lên tiếng thở dài khe khẽ, cùng thời khắc đó, những tiếng nổ ầm ầm vang lên, phòng triển lãm của tập đoàn Triêu Hải bị nổ tung, ngọn lửa lan tỏa khắp nơi.
Sau đó, một chiếc xe trong đội xe cũng nổ tung, bốc lên cao khoảng vài mét so với mặt đất. Đám vệ sĩ lập tức xúm lại bảo hộ hai cha con họ Ứng rời đi.
Nếu như vừa rồi là có người đột nhiên rơi từ trên trời xuống, làm cho họ không kịp phản ứng, thì tiếng nổ kia cũng là một cái nút bắt đầu cho sự rối loạn.
Bởi trong tiếng nổ, phòng triển lãm không có ai nên không có sự thương vong, tuy vậy, đám công nhân trong phòng làm việc chen nhua túa ra, mọi người bỏ chạy tứ tán, có người thét chói tai, có người ngã xuống đất.
Mắt thấy có người đi về phía bên này, đội vệ sĩ đều giơ súng lên.
Tay phải của người phía trước vung lên, hai ngón tay giống như là ngõ nhẹ trong không trung một cái.
Bóng người giao thoa, tiếng súng không vang lên, sau một khắc, một tấm vải lụa màu đỏ thật lớn bao trùm toàn bộ đám người. Bên ngoài tấm vải, tên vệ sĩ giơ súng lên đang quỳ dưới đất, máu tươi từ trên cổ hắn bắn ra, Ở sau tấm vải, bóng người náo loạn, tiếng kêu thảm thiết, tiếng súng liên tục vang lên.
Tấm vải lụa này nhẹ và mỏng, cũng không che được nhiều ánh nắng khi mặt trời chiếu xuống, trên cơ bản là nó không tạo ảnh hưởng gì lớn cho đối phương cả.
Khi hai bên đối mặt, Ứng Hải Sinh và Ứng Tử Lam ngẩn ngơ khi nhìn thấy một người trung niên tướng mạo xấu xí, nhưng làm họ sợ hãi nhất là, hắn là Cố Gia Minh.
Hắn hóa trang rất đơn giản, tuy có thay đổi được hình dáng khuôn mặt, nhưng mà vóc người dung mạo không có thay đổi gì, mà chuyện này cũng chẳng quan trọng gì nữa.
Khi hắn đi tới, hai gã vệ sĩ đồng loạt giơ súng lên, hơn 10 vệ sĩ đều tập trung chú ý vào người này, trong đám vệ sĩ này, ai cũng được huấn luyện nghiêm chỉnh, thân thể linh hoạt mà rắn chắc.
Nhưng khi chứng kiến cảnh này, động tác duy nhất của Gia Minh là chém hai ngón tay phải ra ngoài.
Một cái vung theo hình cung, kéo ngang, điểm nhẹ, động tác rất tùy ý, thậm chí cả cha con họ Ứng cũng nhìn thấy, nhưng nó lại là chiêu thức công kích tất cả. Tất cả giống như mất đi tác dụng ở trước mặt hắn, hắn đi tới phía trước, hơi nghiêng người, bước lướt, tiếp tục đi...
Khi hắn bước được hai bước, một đường máu do hai ngón tay tạo nên đã xuất hiện, đường máu kia liên tiếp điểm vào cổ tay, yết hầu, hai mắt của những người còn lại...
Máu tươi bay múa trong không trung giống như là có một ai đó đang viết thư pháp theo lối cuồng thảo, Ứng Hải Sinh trơ mắt nhìn ngón tay kia điểm vào hai mắt, yết hầu của con mình, sau đó giống như một cái bóng lướt qua từng hộ vệ.
Không đến ba giây đồng hồ, Gia Minh đã xuyên qua đám người, thuận lợi điều khiển tấm vải lụa giống như một con diều bay múa, lần thứ hai che lên đầu mình.
Hơn 10 người ở dưới lục tục ngã xuống đất, hắn vẫn bước đi như trước, lưỡi đao dính máu trong bàn tay phải được thu lại, thò vào trong ngực lấy ra một tấm ảnh, ném xuống trước mặt cha con Ứng Hải Sinh đã gục trong vũng máus.
Hắn xuyên qua đoàn người phía trước, đi tới một khúc cua ở con đường phía trước, gọi một chiếc taxi ở ven đường, hắn ngồi vào trong, nhìn tài xế nói:
"Đến sân bay."
Tài xế nhấn chân ga, hơi cúi đầu, nhìn đường phố qua gương chiếu hậu, lại nhìn thấy trên người Gia Minh có máy ảnh bèn hỏi:
"Bên kia hình như xảy ra chuyện, cậu là phóng viên à?"
"Đúng vậy."
Hắn khẽ cười cười.
***
Mấy phút sau, có một nhóm cảnh sát chạy tới hiện trường, đối mặt với hơn mười thi thể không đầu, họ luống cuống chân tay không biết làm gì cả.
Nửa giờ sau, ở Giang Hải xa xôi, Phương Chi Thiên nhận được tin gia đình 3 người của Ứng Hải Sinh đã chết, một giờ sau đó tin tức được xác nhận.
Hơn 2h chiều, chuyến bay từ Nghiễm Châu tới Giang Hải kết thúc, Gia Minh đi ra khỏi phòng khách sân bay, trời Giang Hải nắng như đổ lửa, hắn ở sân bay mua một cái kính râm để cho hai mắt khỏi ngỡ ngàng.
Hắn nhớ rất nhiều thứ có liên quan tới thành phố này, thế nhưng nó cũng có chút xa xôi, giống như là có hai cô gái tên là Linh Tĩnh và Sa Sa, tất cả chỉ lờ mờ thoáng qua, hắn cảm nhận được một cảm giác gì đó rất thân thiết.
Một chiếc taxi dừng lại bên cạnh hắn, hắn lắc đầu, đi tới ngã ba phía trước đứng một lát, sau đó chọn một phương hướng để đi. Ánh mặt trời nóng bức, hắn không ngừng tiến về phía trước, mỗi con người, mỗi chiếc xe, mỗi cửa hàng, mỗi biển ở thành phố này, đều là một mảnh vỡ ký ức của hắn.
Cũng ở trong thời gian này, đám người Phương Chi Thiên đã tăng cường đề phòng để đối phó với một nguy cơ thật lớn.
Đã 4 năm qua đi, địa vị của Ứng Hải Sinh ở trong Viêm Hoàng Giác Tỉnh không còn được như trước nữa, nếu như xảy ra chuyện, các thế lực khác sẽ điên cuồng chiếm đoạt.
Nhưng lúc này, bọn họ lại không làm như vậy, tất cả rất bình tĩnh, mấy hôm trước xuất hiện Bất Tử giả, ngay cả điều động quân đội cũng không lưu bọn họ lại được, tuy rằng đã tạo thành tổn thất lớn cho họ, nhưng mà nếu bọn họ mà ra tay, bóng ma tử vong sẽ bao phủ toàn bộ người của Viêm Hoàng Giác Tỉnh ở Giang Hải.
Ứng Hải Sinh chết do sát thủ thần bí hay do các thế lực khác bỏ đá xuống giếng cũng không còn quan trọng, cái quan trọng là áp lực nó mang tới có thể đè vỡ Viêm Hoàng Giác Tỉnh.
Trong một võ quán nhỏ, có một cô gái tên là Linh Tĩnh ngồi trước cửa sổ, đang hát theo một bản nhạc đặt trên mặt bàn.
Tối hôm nay Phương Vũ Tư biểu diễn, cô ấy có mời nàng chuẩn bị biểu diễn, cho dù nàng có chuyên tâm bao nhiêu, thì sự bi thương tan nát trong lòng vẫn tồn tại, nàng như mê man.
Cách đó vài trăm mét, trên ban công của một tòa nhà, có một cô gái cũng đang tựa cửa nhìn sang
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ẩn Sát
Chương 596: Bức ảnh tới muộn (2)
Chương 596: Bức ảnh tới muộn (2)