“Hoan nghênh đã ghé qua…”
Thời điểm bệnh nhân ghé qua, nam sinh đẹp trai suất khí trong hội thích bôi thuốc cho nữ sinh trong câu chuyện vừa kể đang ngồi bên bàn công tác ăn mứt mận, lời mời chào ko có bao nhiêu thành ý vang lên.
“Bác sĩ, ta….”
“à, ta kê đơn cho dc ko?”
“Cậu ko nên vội vã vậy a, trước nghe ta nói trước đã, ta cũng ko có cái gì là ko thoải mái…”
“Dù cho ko bệnh cũng phải kê đơn, ko có biện pháp khác đâu…”
“Bác sĩ, ta từ xa tới đây, làm ơn để ta nói trước đi, ta đúng là ko có bệnh a, làm ơn nhường ta nói đã…”
“Trên đường về nhà nhường anh nói, 1 đường nói cho đã, còn như chưa nói xong thì có thể nói lại 1 lần, dc chưa?”
“Cậu thường đối xử với bệnh nhân như vậy sao?”
“Đúng là vậy mà…mứt mận, ăn ko?”
“Ta ko phải trẻ con…”
“Ta rất lâu rồi chưa ăn…”
Gian phòng khám sạch sẽ sáng ngời, mặt tiền thủy tinh có thể thấy hết tình cảnh bên ngoài, 2 người đang nói chuyện cũng ko phải là trẻ con, đương nhiên, giọng nói cũng ko có vẽ gì là có tuổi. Người thường thường dc gọi là tiểu Mạnh sau khi ngồi xuống, nhìn người đối diện đẩy qua 1 hộp mức mận, tiện tay chộp 1 quả ném vào miệng, quay đầu nhìn nhìn, trời đã vào đêm nên phòng khám đèn đuốt sáng trưng, nhìn qua cảnh đêm thấp thoáng qua vách thủy tinh, giao lộ ngoài kia rực rỡ lấp lánh như hổ phách. Phòng khám lúc này ko có bệnh nhân, chỉ có cô gái trông trẻ con, tên là Nguyệt Trì Huân, y tá trợ lý phòng khám, tay vẫn đeo túi sách đang dùng khăn lau chùi tường thủy tinh bên ngoài.
Cho dù những năm qua gặp mắt ko biết bao nhiêu lần, nhưng cứ nhìn bóng lưng đang lay hoay kia vẫn làm cho người ta sinh ra cảm giác vừa ưu mỹ vừa điềm tĩnh, 1 cảm giác xiết bao nhiêu là kỳ diệu. Đã nhiều năm như vậy, thời gian hình như ko làm nàng có chút xíu nào thay đổi, gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ, lại nhu hòa, an tĩnh, tựa hồ cảm giác ko hề thay đổi so với lần đầu gặp mặt khi nàng còn học cao trung….Mỗi lần gặp mặt, luôn có thể cảm nhận từ nàng cảm giác tinh khiết trẻ trung…Đương nhiên, cảm giác ưu mỹ này ko phải chỉ một mình hắn có.
“Way, có người muốn kua bạn gái chú…” Tiểu Mạnh hướng bên ngoài chép miệng.
Bên ngoài là 1 trung niên nam tử, xem có vẽ là 1 nhân sĩ thành công, đại khái là cha của đứa bé từng khám bệnh tại đây, đang cùng nữ y tá mỹ lệ cặm cụi lau cửa nói cái gì đó, trên mặt là nụ cười ôn hòa hữu lễ.
Nam tử phía sau bàn công tác nhàm chán lắc đầu: “Cũng ko phải lần đầu tiên, rất bình thường, người này gần đây thường tới, nè…mứt là hắn tặng…”
“Hắn là tới tán gái chứ làm gì có chuyện tới đưa mứt ngươi ăn?”
Tiểu Mạnh ko khỏi có chút buồn bực.
“Nữa năm trước hắn đưa con tới khám bệnh, tốt…sau đó hắn thường hay đem con qua chơi tặng này nọ, mứt là tiểu tử kia tặng cho dì Huân, Huân ko ăn, ta chỉ là giúp nàng tiếc kiệm”
“Cố Gia Minh… ngươi đúng là ko có chút để ý nào sao? Người thử nghĩ hắn vô thấy ngươi ăn mứt con hắn đưa qua thì sẽ thế nào?”
“Quan trọng là tiếc kiệm…mứt ngon mà”
Hai người trong phòng nói chuyện có vẽ đùa cợt xấu xa, vừa nói vừa ăn mứt đúng là có chút tư vị. Tán gẫu vài câu, Tiểu Mạnh cười nói: “Sa Sa thế nào?”
“Mang theo Duẫn Đình đến thẩm mỹ viện dạy yoga, nàng luôn chạy loạn khắp nơi, bất quá ở phòng khám đúng là có hơi nhàm chán…vợ anh thì sao? Gần đây thấy nàng trên TV, nghe nói công tác gì đó bên Tân Trữ…”
“Mới gọi điện thoại nói là đang trên đường cao tốc, kỳ thực ta cũng mới vừa về, tuần này bên Tân Trữ khai mạc triển lãm hội châu báu, công ty ta cũng có tham gia bảo vệ, khuya hôm trước bị cướp, chút nữa thì dc…ta lúc đó giết 3 mạng, bắt dc 7 em…chậc chậc…đều là người Mỹ…nghe đâu trước là quân đặt chủng, rất lợi hại…xem tin tức chưa?
“Ko có chú ý…”
Loại chuyện này đúng là khó mà gặp dc, nhưng trước mặt 2 người này hình như ko có gì gọi là to lớn ngạc nhiên, nhiều lắm là phàn nàn xã hội TQ phát triển thì tội phạm cũng tăng theo các loại. Đang nói chuyện, 2 thân ảnh định đẩy cửa thủy tinh đi vào, là 1 cô gái mặc váy liền màu đen cùng tiểu nam hài trên mặt đầy băng dán, âm thanh bên ngoài truyền tới:
“Dì Huân…”
“Sao….?”
“Dì Huân, mặc kệ hắn…..cơm tối chưa?”
“….Ân oán cá nhân….”
Âm thanh đối thoại lờ mờ truyền tới.
Tiểu Mạnh dòm ra ngoài: “Con người bị người ta đánh…”
“Lại cùng Đào Đào đánh nhau…”
Đang nói chuyện, cô gái mặc váy liền màu đen cũng đã đi vào: “Tiểu Mạnh ca, Tân Trữ bên kia ko có chuyện gì chứ?”
“Hey, Linh Tĩnh, mới tan tầm?”
“Ừa, em vừa xem TV thấy chuyện vụ cướp châu báu, còn sợ tiểu Mạnh ca gặp chuyện ko may, mới vừa gõi điện nói chuyện với chị Thanh Thanh a, nàng nói anh có mặt tại hiện trường, may là ko bị thương….”
“Haha, ko có gì, chuyện nhỏ thôi…”
Phía đối diện Gia Minh nhún vai: “ Ko sai, em xem, tiểu Mạnh ca lớn lên càng giống Brad Pitt…, nói chừng chừng phim 007 lần sau còn mời hắn diễn, ách, đúng rồi Linh Tĩnh, chắc em còn chưa biết hắn còn tiêu diệt dc 3 tên cướp…à, ăn mứt mận ko?”
“Thật” Linh Tĩnh kinh ngạc miệng há thành chữ O “đợi lát nữa tiểu Mạnh phải kể tỉ mĩ 1 lần mới dc, đúng rồi, chuyện này ko thể nói trước mặt Sa Sa, nếu ko thế nào nàng cũng nói tại sao lúc đó mình lại ko có mặt…a…mùi vị mứt mận này rất ngon nha.”
“Anh mua đó, em thích là tốt rồi…” Gia Minh gật đầu cười nói ko có chút xíu nào gọi là chướng ngại tâm lý, tiểu Mạnh ở phía đối diện bỗng nhiên cười sằn sặc, làm nghẹn cả quả mứt mận trong miệng, ho khụ khụ ko ngừng. Linh Tĩnh tức thì có chút nghi hoặc, trước đem qua mứt mận nhổ ra trong tay nhìn mấy lần, xác định ko vấn đề gì mới lại bỏ vào miệng, rồi rót cho tiểu mạnh 1 cốc nước ấm.
“Lại tác quái…” nàng nghi ngờ đảo mắt “đúng rồi, ra ngoài cùng Huân đã ăn gì chưa? Còn Sa Sa với Duẫn Đình đâu?”
“Đã ăn ở góc phố đối diện rồi, còn Sa Sa mang theo Duẫn Đình đến thẫm mỹ viện chơi….”
“Người bên ngoài kia…đúng là chịu khó a”
Linh Tĩnh hướng phía ngoài đánh mắt, nam tử chỉ nhún nhún vai, tiểu Mạnh chỉ lắc đầu cười. Theo sau Linh Tĩnh ra phòng sau lấy đồ lau nhà rồi ra ngoài phụ Huân quét dọn. Ko lâu sau, bé trai mặt đầy băng dán cũng chạy vào: “a, Mạnh bá bá” sau đó cũng chạy phòng sau lấy khăn lau “con đi giúp dì Huân quét dọn”
“Thằng nhóc Duẫn Kiệt này thật hiếu động…giống ngươi”
“Nó chỉ bám dì Huân nó mà thôi, với lại ta đâu có hiếu động,…từ nhỏ ta đã là đối tượng dễ bị người ta khi dễ đó thôi, còn cần Linh Tĩnh, Sa Sa bảo vệ…nó giống với Linh Tĩnh, chỉ có thời điểm ngu ngốc thì mới giống ta….à, buổi tối nhớ đừng nói gì về vụ cướp với nó, lúc trước còn hỏi ta Mạnh bá bá có thể cùng lúc đánh với mấy người, làm ta đủ phiền não. Nó cùng Đào Đào rất thiết tha chuyện đánh nhau…đúng là…”
“Haha, nếu bọn nó biết baba mình 1 người có thể đánh 1 đám, ko biết sẽ như thế nào?”
“Khẳng định ko tin” Gia Minh nhún vai, cười cười “Chính ta cũng ko tin, ta bây giờ là 1 thân sĩ hòa nhã, mấy năm nay ko có làm gì, mỗi ngày chỉ tập thể dục buổi sáng, đánh quyền đấu súng đều đã quên hết sạch rồi…”
Đang nói, chuyên điện thoại vang lên, lấy điện thoại trong túi quần ra, trên màn hiện ra chân dung 1 cô gái, là Đông Phương Uyển, hắn nhấn phím nghe: “Way…a, đến đâu rồi?”
“Đến trạm thu phí thứ 2 ngoại vi Giang Hải rồi, rất nhanh sẽ tới, còn đang ở phòng khám?”
“Ừa, sắp tan tầm rồi…cô sao rồi? nhanh như vậy…xong việc rồi?”
“Ký mấy cái hợp đồng, đúng là đau đầu, cảm giác y như ký giấy bán thân, nhưng dù sao cũng đã xong, đến Giang Hải tranh thủ du lịch nữa tháng nghĩ hè, cũng đã quyết định địa điểm rồi….”
Hắn nói chuyện điện thoại, tiểu Mạnh 1 bên ăn mứt mận, bỗng nhiên nghe Gia Minh cao giọng hẳn lên: “Không thể nào, Saudi Arabia? Cô điên à ~?" sau đó mới nói “lo lái xe đi”.
Tiểu Mạnh cười hỏi “ là vị đại tiểu thư Đông Phương gia kia?”
“Ừa, tiểu Uyển, cổ cũng sắp về tới Giang Hải, qua mấy ngày nữa hợp lại chuẩn bị…mà nghĩ hè có hứng thú du lịch ko?”
“Các người lại tính toán đi đâu?”
"Saudi Arabia..."
“Sặc, mùa hè đi tới đó, điên à?”
“Anh cũng nghe dc, vừa rồi ta cũng nói như vậy…”
Bên trong xe, điện thoại truyền ra tiếng “Lo lái xe đi” theo kiểu nói chuyện sau, tiếp đó cuộc gọi bị ngắt, Đông Phương Uyển bật nhạc lên, trong xe âm thanh thư thái nhẹ nhàng vang lên, nghe như bài “Trần Thế Mỹ”, thời điểm tiếng nhạc nhẹ nhàng khoan khoái chảy xuôi, cô khái có khí chất rất xuất chúng, mỹ lệ lại thành thục như quả đào chính mộng, đang khe khe ngâm nga theo giai điệu bài hát. Dọc theo đèn đường kéo dài băng qua màn đêm trong sơn lĩnh, 1 bên đường cao tốc là sông lớn kéo dài ra phía xa, từ đèn đường có thể thấy xa xa 1 mản cương thiết tùng lâm.
“Ánh trăng trên sông vắng…lửa như lưu huỳnh
Mùi thơm yêu mị vô cùng chậm rãi chảy xui
Mọi người đều nói trần giang đẹp như vậy
Gần nhau….người yêu chính là như thế..a~…
Ngư tiều tóc bạc, núi kia già lão
Cuộc sống bình đạm là thứ trân quý
Mọi người đều nói trần thế đẹp như vậy
Người yêu trong lòng ai lại ko đẹp
Nâng chén chúc mừng, người rót rượu ta nâng chén…” (ko biết bài gì, dịch sát rồi)
Tiết tấu ca khúc nhẹ nhàng lưu loát tựa như chiếc xe đang lướt mau, theo giọng hát khẽ ngâm nga của cô gái thì khoản cách tới Giang Hải cũng từ từ thu hẹm. Ngồi bên ghế lái phụ, Hứa Nghị Đình nghe giọng hát khe khẽ quay lại nhìn người bạn bên cạnh, bạn bè thân thiết nhiều năm như bóng với hình, tính như chị em, do đó ko cần hỏi cũng biết trong lòng đối phương bây giờ rất thanh thản và vui vẽ.
Nhiều năm nay dốc sức lăn lộn thương trường, có thể đạt dc địa vị và độ cao như bây giờ, tuy có người nói Đông Phương Uyển nhờ thế của huynh trưởng hổ trợ, nhưng Hứa Nghị Đình bên cạnh nàng làm thư ký nhiều năm như vậy nên biết rõ ràng, cô gái trước mắt ko chỉ có gia thế cùng quan hệ, mà còn có tài năng cùng thực lực mạnh mẽ vô cùng…Mà quan trọng nhất là, nàng là loại người có thái độ làm việc cực kỳ quyết tâm và nghị lực rất lớn, làm cho người khác bội phục chính phầm chất con người nàng, bình thường có lẽ sẽ có người khinh thường nàng, song một khi đứng ở phía đối lập, bất luận là người nào cũng sẽ từ nàng sinh ra cảm giác áp bách to lớn.
Chán ghét thủ xảo, coi trọng dương mưu, bất cứ phương diện nào nàng đã đứng vẫn gót chân, tiếp theo nhất định nàng sẽ quét sạch hết thảy. Những năm gần đây, các công ty tập đoàn bại trên tay nàng cũng quá 2 con số, tập đoàn “Uyển” của nàng trực tiếp hoặc gián tiếp khống chế tài sản ước tính hơn 10 tỷ. Trong 2 năm qua, nàng cũng bắt đầu tiếp nhận sản nghiệp của Đông Phương gia. Mà bởi vì cẩn thận tỉ mỹ, nghiêm khắc tự hạn chế trong sinh hoạt, cô gái này bình ko dễ dàng cùng người khác vui đùa. Nhìn nàng thoạt nhìn khoản hơn 20, trẻ tuổi xinh đẹp lại có gia thế, khí chất cao nhã, mỹ nữ như vậy nhưng trong công ty bị gắn cho ngoại hiệu “nữ ma đầu” Có thể làm nàng lộ ra thần thái thoải mái này, có lẽ cũng chỉ có tình huống trước mắt thế này….
“Vui vẽ?”
“Uh, nhạc rất hay a..”
“Ha ha….”
Gia Mình cùng Tiểu Uyển gian díu là nàng từ năm 2005 đã biết dc, chung quy là nàng cùng tiểu Uyển tình như tỷ muội, đi công tác chung như hình với bóng, tiểu Uyển nếu có chuyện gì đều ko gạt dc nàng. Bất quá, biết là 1 chuyện, lý giải dc lại là chuyện khác, những năm gần đây, chuyện 2 người gian díu, chung sống với nhau vẫn luôn là sự tình buồn bực nhất của Hứa Nghị Đình.
2 người biết nhau từ sớm, thời điểm cao trung lại là đồng học, lúc đó cứ gặp mặt thì y như là oan gia, nhìn ko ra có gì gọi là đặt biệt, sau khi tốt nghiệp trung học xong thì người nàng phải gọi là biểu ca (anh họ), Gia Minh đồng học biến mất 1 thời gian, về phần là nguyên nhân gì nàng về sau cũng đại khái là minh bạch, trở về sau 4 năm thì biểu ca Gia Minh lại lần nữa xuất hiện, lúc đó nàng còn chưa phát hiện manh mối kỳ quái gì, ai biết dc tới năm 2005 2 người kia đã gian díu cùng 1 chổ…
Cố 1 số sự tình đúng là phải thừa nhận, biểu ca đúng là 1 nam nhân rất có mị lực, bất qua khi đó hắn đã kết hôn, nữ nhân bên người thậm chí ko phải chỉ có 1. Vừa biết Tiểu Uyển và Gia Minh phát sinh…quan hệ…lúc đó, trực giác của nàng cho rằng đây chính là 1 đoạn nghiệt duyên, có lẽ ko lâu sau cũng phải tách biệt a, ai biết dc quan hệ như vậy cứ mãi tiếp diễn. Xem chừng thì quan hệ lén lén lút lút, nhưng khả năng nữ nhân bên cạnh Gia Minh hình như cũng biết, tiểu Uyển cùng các nàng quan hệ cũng ko tệ, thường cùng 1 chổ thì đạo phố, đi đó đi đây du lịch…Từ năm 2005, hoặc giả sớm hơn nữa đã bắt đầu, cho tới bây giờ đã 2013 cũng ko chấm dứt, tất cả mọi người quan hệ cùng lúc trước cũng ko có khác biệt lắm, làm nàng đồng dạng vẫn 1 mực khó hiểu như trước.
Nói nó là ái tình thì tựa hồ cũng ko giống, nhưng nó lại nồng đậm tựa ái tình, qua 8 9 năm đã biến thành tế thủy trường lưu (*nước chảy nhỏ thì lâu), nhưng mà chuyện “nước chảy nhỏ thì lâu” này đúng là quá kỳ quái, làm sao có chuyện như vậy dc??? Tính cách của tiểu Uyển từ nhỏ nàng đã có thể hiểu rõ ràng, từ nhỏ đến cao trung đại học đều ko có chân chính giao du với bạn trai, sau khi tốt nghiệp đại học thì bắt đầu xây dựng dự nghiệp, trước sau như 1, ko biết sao bỗng nhiên cùng Gia Minh biểu ca gian…cùng 1 chổ. Cho tới bây giờ, cũng ko phải là 1 mình độc chiếm đối phương, thậm chí đến ngay cả cái danh phận đều ko có, tựa hồ cũng ko có chuyện phi thường lãng mạn, oanh oanh liệt liệt cho đến tận bây giờ.
Tiểu Uyển có cá tính cường liệt, độc lập lại có chủ kiến, cũng ko phải loại người ko màn danh lợi, ko truy cầu thứ gì, cũng ko phải nữ nhân có thể nhân nhượng, nếu nàm muốn bạn trai, muốn hẹn hò này nọ thì đàn ông có thể xếp thành cả 1 hàng dài
, nhưng chưa từng thấy nàng cùng người khác có ý tứ ở phương diện này. Bởi vì như vậy, nàng cùng Gia Minh gian díu, chung sống kiểu quái lạ mới khiến người nghi hoặc.
Những năm gần đây, đời sống tình cảm cơ bản ko có ảnh hưởng gì tới sự nghiệp của nàng, vài năm đã qua, trời nam biển bắc chạy khắp mọi nơi, nếu có thể về Giang Hải, tính toán thời gian thường thường cũng ko tính là lâu, dù là trong khoản thời gian này Gia Minh biểu ca cũng ko nhất định sẽ tống bồi nàng. Ngoài cơ bản hàng năm rút ra 1 khoản thời gian và 1 số tiền lớn cùng mọi người tổ chức đi du lịch, mỗi ngày thời gian có thể gặp nhau, ở cùng 1 chổ tịnh là ko nhiều. Nàng trong công việc thì toàn tâm toàn ý hết sức ứng phó, nhưng ko phải nói nàng ko quan tâm đời sống tình cảm, đại loại giống như hiện tại vậy, vội vàng gấp rút làm xong hết mọi công việc, liền tự mình lái xe, ngay cả vệ sĩ cũng ko mang theo về ngay Giang Hải cũng ko phải là lần đầu tiên. Cho dù 8 9 năm đã trôi qua, mỗi lần thấy bộ dáng của nàng như vậy, Hứa Nghị Đình đều có thể cảm nhận dc tư vị của tình ái trong đó.
Có lẽ cũng chỉ có thể bội phục Gia Minh biểu ca đúng là người rất cổ quái a….
Trong lòng nghĩ như vậy, cô gái bên cạnh đang hừ hừ ngâm nga cũng chú ý tới ánh mắt của nàng, vừa cười vừa nói: “Thế nào, có thể về Giang Hải rất cao hứng đúng ko?”
“….Cái gì…A?”
“Anh của ta đó, vài ngày nữ hắn cũng về Giang Hải, đến lúc đó 2 người tha hồ tình chàng ý thiếp, đừng vu khống nói chủ sự ta đây ko cho nghĩ phép nghe…”
“Ách…” Bởi vì chuyện này này bị chọc ko ít lần, cho dù nói ra có chút ngại ngùng thì Hứa Nghị Đình cũng có chút ít miễn dịch, chỉ cười ngọt ngào. Bất quá, đối phương đương nhiên cũng có tâm trêu chọc nàng trong đó.
“Chuyện khác ta cũng biết đó nghe…ah, sáu tháng cuối năm chắc ta phải gọi là chị dâu rồi, thế nào? Lúc nào mới sinh tiểu bảo bối cho ta chơi đùa?”
“Ách…hắn…” nói đến chuyện này, Hứa Nghị Đình rốt cuộc cũng đỏ mặt, Đông Phương Uyển đắc ý cười: “Ca ca cũng đã gọi điện thoại cùng ta thương lượng a, ta chính là muội muội duy nhất của hắn, cô lại là thư ký của ta, hắn muốn cùng cô đính hôn đương nhiên là phải nói chuyện cùng ta…, ta đoán chừng thời gian đính hôn chắc là sau chuyến du lịch Saudi, đến lúc đó hắn khả dĩ cũng có thời gian rảnh rổi…”
Bạn tốt cùng caca cảm tình như là trần ai lạc định, Đông Phương Uyển đương nhiên cũng vì bọn họ mà cao hứng, chính xác mà nói, đây cũng là tình yêu nhiều năm chạy cự ly dài. Trên thực tế chuyện 2 người đính hôn cũng nằm ngoài dự liệu của nàng. Bên phía ca ca, phương diện hoàn cảnh khá phức tạp, cho tới hôm nay bên người ca ca ko hề thiếu các cô gái ưu tú, có thể chấp nhận Nghị Đình rồi tiến tới kết hôn như ngày hôm nay đúng là chuyện ko dễ dàng. Sợ rằng ca ca ở phương diện này cũng thuộc loại người đơn giản a, hắn lúc trước yêu thích Linh Tĩnh, nên cũng thích loại con gái giống như vậy, Nghị Đình là cô gái có tính cách tương đối truyền thống, cùng Linh Tĩnh trái lại cũng có chút tương tự.
Bất quá, mùa hè mà đến A Rập Saudi đúng thực là có chút ngốc…
Nàng nghĩ nghĩ, ko khỏi lại nở nụ cười. Xe con tiếp tục tiến về phía trước, dọc theo con đường cao tốc hướng về thành phố nơi xa chạy như bay…
ẨN SÁT HẬU THIÊN
Tác giả: Phẩn Nộ Đích Hương Tiêu
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ẩn Sát
Chương 668: ẨN SÁT HẬU THIÊN: Baba là bác sĩ
Chương 668: ẨN SÁT HẬU THIÊN: Baba là bác sĩ