Tô Xán nhớ lời dạy của cha y, cha mẹ mình kinh doanh hiệu văn phòng phẩm là kế thừa kinh nghiệm của vợ chồng Mai Lan sau này, nói cho cùng do vợ chồng họ khai phá thị trường trước, mình chỉ mượn dùng thôi, nếu lấp hết con đường của họ thì quá so đo, quá hẹp hòi.
Chặn không bằng thông, hiện giờ vợ chồng Mai Lan và Cổ Tử mời cơm trưng cầu ý kiến của mọi người, mọi người còn có thể nói chuyện bàn bạc, họ quyết tâm làm rồi, với tác phong lục thân bất nhận của vợ chồng bọn họ, dù thể diện của cậu cả cũng chẳng coi vào đâu.
Không ngờ Tô Xán cũng tán đồng, vợ chồng Mai Lan thừa thế ép cha mẹ y và cậu cả phải đồng ý.
Lúc tính tiền, Cổ Chính vừa nói " Tôi trả, hôm nay tôi mời khách!" Vừa cho tay vào túi, vốn chỉ khách khí thế thôi, đang đợi mọi người khách khí lại, ai ngờ ai cũng tưởng thật, Cổ Chính đành đi trả tiền.
Trả tiền xong Cổ Chính lòng thầm nghĩ, vốn lo lão già cổ hủ Tằng Toàn Minh kia không cao hứng vì mình chen chân vào, có điều đây là do thằng ngốc Tô Xán nhà các ngươi đề xuất, đừng trách tôi, thế nào cũng có ngày Cổ Chính này không phải hạ mình khép nép với Tằng Toàn Minh ông, không phải nghe lời giáo huấn bực minh của ông nữa.
Tên đường về Doãn Thục Anh luôn mồm trách Tô Xán là ngốc nghếch.
Thực ra ngay chuyện cửa hiệu Cổ Chính đã vòng qua mợ cả, liên lạc với chủ quản cấp trên, không ngờ vị chủ quản này đem chuyện kể với mợ cả, khéo léo để mợ cả giải quyết, không tham dự vào. Từ đó mợ cả ghét vợ chồng Mai Lai, hôm nay Tô Xán lại nói xen vào, khiến vợ chồng nhà đó được thế leo lên, làm bà không tiện phản đối.
- Thằng bé này, thường ngày thông minh lắm, sao hôm nay nói thế?
Về tới nhà, Tằng Kha cũng vì chuyện vợ chồng Mai Lan đầy một bụng tức, mắng con:
- Nhà ta kinh doanh tốt như thế, người khác nhìn cả vào mắt, thế nào cũng có nhà khác mở theo, thế nên để họ mở hiệu có sao đâu?
Biết mẹ lo bọn họ mở cửa hiệu tương tự ở cạnh nhà mình sẽ chia mất doanh thu của họ, nhưng Tô Xán biết nói sao, chẳng nhẽ nói căn cứ vào nguyên lý học vợ chồng Mai Lan làm thế còn kích thích thị trường, mở rộng hiệu ích? Đành nói cách khác:
- Nhà mình cũng mở hiệu văn phòng phẩm vì nhà bạn con làm ăn tốt còn gì nữa.
Tằng Kha thở dài:
- Dù là thế, nhưng ... Ài, tính cách vợ chồng Mai Lan.
- Mẹ, con biết tính cách anh chị ấy không tốt, mẹ nghĩ xem, chúng ta ngăn cản thì họ không làm à?
Tô Xán thấy mẹ gật đầu, nói tiếp:
- Cứ để họ ở bên cạnh, một mặt là giúp tập trung thêm khách. Hai là nhà ta từ tài chính, mặt tiền, sức cạnh tranh đều hơn cửa hiệu đó, khách hàng có cái so sánh, chỉ cần nhà ta chỉ cần bán hàng tốt, phục vụ tốt, sẽ khống chế chắc được bọn họ.
Y chỉ cần nói qua loa thôi, gần đây mẹ cũng xem sách kinh doanh rồi, chỉ cần nghĩ kỹ hơn là mẹ sẽ tự hiểu.
Đó là suy tính của Tô Xán, khống chế vợ chồng Mai Lan, tốt hơn để vợ chồng họ qua khoảng thời gian kiếm được tài chính, mở cửa hiệu lớn hơn, hình thành cục diện song phương cạnh tranh. Bây giờ mở cái cửa hiệu nhỏ rồi, bọn họ có thêm tài chính cũng không đủ sức mở cửa hiệu lớn để cạnh tranh với nhà Tô Xán nữa.
Có cạnh tranh hợp lý mới kích thích phát triển.
Vợ chồng Mai Lan rất có dã tâm, không thể cho họ lông cánh đầy đủ, phải kéo họ vào cái ổ nhỏ này, kiềm chế sự phát triển của họ, không thể hình thành sức cạnh tranh lớn.
…..
Danh sách xếp hạng mới nhất đã có, trong ba ngày thi, Tô Xán được thấy thực lực của Nhất Trung, độ khó kỳ thi này không khác gì trung khảo, thậm chí còn cao hơn, ra đề là các giáo viên đặc cấp của Nhất Trung, trong lớp số 5 của y đã có hơn 30 người thi được trên 600 điểm.
Nếu đổi lại là lớp cũ của y ở Tam Trung, làm bài thi này được ba bốn người trên 600 điểm là khá lắm rồi.
Thành tích của Đường Vũ vững vàng đứng đầu lớp, bỏ lại đằng sau Vương Học Binh vốn được vòng tròn Nhất Trung cho là số một không cần tranh cãi.
Tức thì mọi người xôn xao, trước kia mọi người chỉ hâm mộ vẻ đẹp của Đường Vũ thì bây giờ có thêm sự kính nể, ánh mắt một số nam sinh nhìn cô liền trở nên nóng bỏng, trong đó bao gồm cả Vương Học Binh.
Trần Linh San xếp thứ 20, khiên cho nên khi Đường Vũ cầm bài thi về, liền làm lơ không ngó ngàng gì tới, cứ như không quan tâm gì tới kỳ thi này vậy.
Tô Xán làm bài không dùng hết sức, điểm sổ ngang ngửa Tiết Dịch Dương xếp hạng sau 40, chỉ được có hơn 500 điểm, Tô Xán chẳng muốn quá nổi trội, đó chẳng phải chuyện hay ho gì ở cái Nhất Trung này. Vả lại gần đây tâm tư đặt ở cửa hiệu của cha mẹ, có đề làm sai, còn có cả cố ý bỏ qua bài đơn giản, điều này làm giáo viên chấm bài không sao hiểu nổi, học sinh giải được bài tập độ khó cao lại không làm được bài dễ lấy điểm, khó tin.
- Mẹ nó! Tao còn tưởng mày ghê gớm lắm, té ra cũng nộp tiền vào học như tao.
Tiết Dịch Dương nhìn thành tích của Tô Xán, không ngờ vừa vặn xếp hạng trên hắn một bậc, liên hệ với chỗ ngồi của họ đúng là có chút vị huynh đệ chỉa ngọt xẻ bùi.
Khi phát bài thi, trong lòng Tiêu Nhật Hoa cực kỳ sảng khoái, vì cô bé học sinh Đường Vũ này, ông ta càng nhìn càng thấy yêu, mặc dù từ Tam Trung tới, nhưng khiến đảo lộn ấn tượng của ông ta về Tam Trung, không ngờ giữa bùn đục lại mọc lên đóa sen trắng thơm ngát, làm ông ta bất ngờ cảm khái.
Tô Xán cũng là đối tượng trọng điểm theo dõi của ông ta, có điều hết sức bất ngờ, đứa học sinh bất lương trong suy nghĩ của ông ta lại không xếp mấy vị trí bét bảng mà lại ở tầm trung, không cao không thấp, không kéo tụt thành tích bình quân của lớp xuống.
Thế nhưng Tiêu Nhật Hoa lại không hề buông lỏng, nếu như thành tích không quá tệ, như vậy rất có khả năng là đạo đức có vấn đề, nếu không Điền Phong không thể tốn công đặc cách cho một học sinh vào lớp mình.
Vì thế thần kinh của Tiêu Nhật Hoa càng thêm căng thẳng, luôn cảm thấy như sắp có chuyện lớn xảy ra.
Tiếp đó trường học vào giai đoạn học tập bình thường, Tô Xán hiểu cao trung và sơ trung khác nhau rất nhiều, kiến thức sơ trung có lẽ nửa tháng không cần đi học, chỉ lấy sách ra xem một lượt là hiểu, thi cử và bài học nhất trí, đều là kiến thức cơ bản nhất.
Còn kiến thức cao trung, một khi vắng mặt một ngày, chỉ e hôm sau xem sách cũng thấy mơ hồ, tiếp đó khoảng cách với người khác ngày càng lớn, ranh giới ngày một rõ ràng.
Sơ trung có thể lấy cần cù bù khả năng, còn cao trung tới mức độ nhất định cần cù tới mấy cũng không san lấp được chênh lệch.
Tô Xán cơ hội làm lại, dùng kiến thức và kinh nghiệm tương lai xây dựng cơ sở giai đoạn sơ trung một cách vững chắc, vì thế không thể lãng phí nó, giống như công trường thi công, làm móng rất tốt, lại không thể xây lên nhà cao tầng thì không có ý nghĩa gì hết.
Cho nên sau khi phân phát sách xong, Tô Xán liền bắt đầu làm bài, chuyện này không mất mấy thời gian của y, huống hồ với năng lực lý giải và cơ sở kiến thức của y, nhiều thứ có thể học trước, cho dù khi đi học có nói chuyện riêng với Tiết Dịch Dương vẫn nắm được trọng điểm bài học.
Cứ học liên miên không biết phân chủ thứ sẽ khiến người ta mệt mỏi, huống hồ tiết học bốn mươi phút cứ nối tiếp nhau, cho nên sau khi hiểu làm sao hấp thu tri thức có tính chọn lọc, Tô Xán trở nên nhẹ nhõm, không phải vất vả như nhiều người khi đối diện với độ khó thăng hoa của cao trung.
Tiêu Nhật Hoa phụ trách môn ngữ văn, hôm đó khi đang phân tích một đoạn văn, Tô Xán và Tiết Dịch Dương thì thầm nói chuyện riêng bị ông ta liếc mắt nhìn thấy, lập tức ngừng giảng, khuôn mặt nghiêm lại một cách dễ sợ.
Cả lớp tức thì yên tĩnh, Tiêu Nhật Hoa không cao, mặt còn hơi tròn, nhưng không có nghĩa ông hiền lành, mà ngược lại, mí mắt hạ xuống một cái, làm đám học sinh rất áp lực, nhìn theo hướng ông nhìn, liền thấy Tô Xán và Tiết Dịch Dương, có người đã ném qua ánh mắt căm ghét.