- Sợ gì, mày phải cố lên, Triệu Dĩnh và Lục Tri Phi ở lớp tao cũng không ít người theo đuổi đâu. Tao khó khăn lắm mới hẹn họ đi được đấy, nếu không mày nghĩ tao dẫn mày theo làm cái gì? Tuy nói Nhất Trung bọn mày mỹ nữ như mây, nhưng đám nữ sinh Nhất Trung hiện thực lắm, mỹ nữ thì càng khỏi hi vọng. Triệu Dĩnh và Lục Tri Phi không tệ, tính cách cũng tốt, không phải loại con gái vật chất, mày còn không mau tranh thủ.
Tô Xán ngán ngẩm nói:
- Mày bớt làm chuyện này đi được không, trước tiên vào đại học đã.
- Vào đại học!?
Lưu Duệ khịt mũi:
- Còn xa, có câu thơ "Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt!" Của ông gì nhỉ, mà đếch quan trọng ... Ba năm cao trung tươi đẹp mà chỉ cắm đầu vào học còn vị gì nữa.
***
Người sinh đắc ý vui tràn đi
Chớ để chén vàng trơ với nguyệt.
Tương Tiến Tửu - Lý Bạch.
Tô Xán cười, không để ý tới hắn.
Triệu Dĩnh thấy để Tô Xán ngồi một mình ở đây không hay, chủ động bắt chuyện:
- Trường Nhất Trung các cậu có gì hay không? Mà bạn biết chuyện đâm người vừa rồi không, học sinh đâm bạn học kia, cuối cùng ra sao?
Lưu Duệ thấy đề tài tới rồi, đang định phát huy tinh thần loa phường của hắn, bị Tô Xán giật áo, trả lời Triệu Dĩnh:
- Trường bọn mình khô khan lắm, chẳng có gì vui vẻ cả, chuyện đâm người kia đúng là có, nhưng mà mọi người đồn thổi quá lên thôi, không khoa trương như bên ngoài nói đau, còn học sinh kia bị đuổi học rồi.
Lưu Duệ đẩy Tô Xán ra không cho y nói nữa:
- Chuyện này mình biết, nói ra còn do một người bạn khác của mình tận mắt chứng kiến.
Nói xong bất mãn lườm Tô Xán một cái, hắn cố tình không nói chuyện này trước, một là tạo bất ngờ, hai là cho Tô Xán thể hiện, ai ngờ Tô Xán lại nhát gái không dám nói, chuyện này mà nói ra thế nào cũng khiến hai cô gái chú ý, chỉ cần gây được sự chú ý thì sau này có cả đống cơ hội, tên này đầu có phân sao?
Tô Xán không nghĩ thế, ai lại thích đem chuyện mình bị người ta xiên một phát kể ra, có bệnh à?
Triệu Dĩnh "ừm" một tiếng, hiện giờ ai cũng nhìn ra Tô Xán không thích nói chuyện, tính cách có phần cô độc, vậy mà trước đó Lưu Duệ còn ra sức giới thiệu cho các cô, tướng mạo cũng được đấy, song rụt rè như thế, chẳng lẽ còn muốn các cô chủ động?
Có tìm bạn trai cũng phải như Triệu Dực, ăn nói khéo léo, biết lấy lòng con gái, chưa nói tới đẹp trai, cao lớn, gia cảnh không tệ, chỉ là hơi ăn chơi, nghe nói vừa mới chia tay bạn gái còn là hoa khôi năm thứ hai.
Cho nên con trai như Triệu Dực, tuy nói là hoàng tử bạch mã có thể khiến các cô gái động lòng, nhưng không phải lựa chọn của các cô gái khôn ngoan, không thể giữ được, còn con trai như Tô Xán, trông có vẻ chân thành hơn, chỉ là bình thường một chút, ai chẳng muốn bạn trai mình xuất sắc, đúng là suy nghĩ mâu thuẫn.
Tô Xán ngồi một lúc đi nhà vệ sinh, Lưu Duệ đuổi theo, hầm hầm với Tô Xán, bảo y làm mất mặt mình, Tô Xán cũng kệ cho Lưu Duệ chất vấn, vặn nước rửa tay, nhìn lại chỗ ngồi bọn họ, Triệu Dĩnh và Lục Tri Phi ăn mặc xinh đẹp ngoan ngoãn ngồi đó, cũng khiến một số nam sinh ở gian xung quanh chú ý, coi như cũng không phải phí công đi chuyến này.
Thu hồi ánh mắt lại, Tô Xán nói:
- Không phải là tao không nể mặt mày, Triệu Dĩnh và Lục Tri Phi đúng là không tệ, nhưng nếu có một ngày, không có hoàn cảnh ưu nhã thế này, không có bố cục hoa lệ thế này, chỉ vẻn vẹn là cái quán bên hè đường mà bọn mình hay đi. Mày thấy người ta quen với nơi ấm hồng trà 50 đồng, còn có thể vui vẻ hưởng thụ một cốc trà sữa 6 đồng không?
- Mày nói cũng phải, tao chỉ giới thiệu cho mày chơi vui vẻ chút thôi, nếu mày suy nghĩ nghiêm túc như vậy tao cũng không trách mày ...
Lưu Duệ mặc dù thường ngày có chút phóng túng bất cần đời, nhưng không có nghĩa hắn hời hợt:
Quay trở về chỗ, suy nghĩ của Lưu Duệ đã thay đổi, không cố gắng giúp Tô Xán thể hiện nữa, lúc này không biết Triệu Dực làm hai cô gái cười khúc khích.
- Mọi người chưa biết, vừa rồi Triệu Dực nói một bí mật lớn!
Một nam sinh thần bí nói với hai bọn họ.
- Bí mật gì thế?
Lưu Duệ hứng thú hỏi:
- Thi thoảng vào buổi chiều, sẽ có mỹ nữ dương cầm biểu diện ở đây! Nghe nói đàn cực hay, quá nửa người tới đây là để đợi xem cô cấy biểu diễn.
Nam sinh đó tiếp tục nói, bộ dạng mơ tưởng, xem ra Triệu Dực miêu tả rất sống động.
- Chẳng trách có nhiều người tới đây như thế.
Lục Tri Phi không vui bĩu môi:
- Có gì ghê gớm đâu, con gái đánh đàn ở đây có khi bị ông chủ bao rồi.
Triệu Dực luôn cười nó vui vẻ lúc này nghiêm mặt lại:
- Đừng nói lung tung, anh quen chủ quán cà phê này, ông ấy mở mấy công ty ở trên tỉnh, mở quá cà phê này rất chính quy. Cô gái đó học đàn, tuổi khoảng chừng chúng ta thôi, gia cảnh cũng không phải là tầm thường, vì là nhà họ là bạn với chủ quán, cho nên mới mời được cô ấy tới đây đánh đàn, coi như là một loại rèn luyện. Khi cô ấy tới đánh đàn, có bảo vệ của quán đi cùng, những người đến đây khẳng định chẳng phải thường ngày ai cũng đàng hoàng đĩnh đạc đâu, nhưng mọi người xem, có ai không ngồi ngay ngắn, họ tới là thưởng thức tiếng đàn của cô ấy. Anh tới đây xem cô ấy nhiều lần rồi, cô gái ấy là nữ thần, không phải người bình thường chúng ta có thể tiếp cận.
- Ồ, thế sao?
Lục Tri Phi giọng vẫn rất là chua.
Tô Xán cũng tò mò rồi, rốt cuộc cô gái thế nào mà khiến Triệu Dực cũng tự động liệt mình vào "người bình thường", thực sự muốn chứng kiến một lần cho biết.
Biểu diễn ở quán cà phê không có giới thiệu chương trình nên không biết khi nào cô gái kia mới tới.
Được một lúc có phục vụ đi tới chỉnh thiết bị sân khấu, tiếp đó cô gái mặc chiếc váy đen liền thân, mép váy nhẹ phất phơ theo đôi chân khoan thai như lướt trên mặt đất, eo buộc dây đai nhỏ, phác họa bầu ngực vun tròn cùng vòng eo thon thả, phả ra khí tức thanh xuân nồng đậm.
Cổ cô đeo chiếc giây chuyền bạc rất thu hút, nhưng khiến mọi người không kìm được chú ý tới cái làn da trắng nõn, xương quai xanh gợi cảm, chiếc cổ tao nhã xinh đẹp như chú chim thiên nga.
Đôi môi dầy gợi cảm, cái mũi xinh xinh, đôi mắt lành lạnh đượm buồn, làm người ta xót xa, cô gái khá cao, lại còn đi giày cao gót, nhưng nhỏ nhắn đáng yêu như búp bê Barbie, làm người ta muốn ôm lấy, nhưng khí chất lạnh lùng cao ngạo như nữ thần khiến không ai dám mạo phạm.
Rất nhiều người vỗ tay, song cô gái không chú ý tới ai, mắt nhìn thẳng thần thái lạnh lùng, đi tới ngồi xuống trước chiếc dương cầm, tiếng vỗ tay liền lắng xuống.
Triệu Dực ánh mắt hướng về phía chiếc đàn, thoáng cái như quay trở lại thời thiếu niên đơn thuần năm sáu năm trước, miệng thì thầm:
- Nữ thần tới rồi.
Lúc này người trong quán dù khách mới, hay là do ngưỡng mộ danh tiếng cô gái mà tới đều quay đầu tập trung vào chiếc dương cầm chính giữa.
Đèn treo tường trên đầu bật sáng, ngón tay trắng nón như ngó sen của cô gái hoạt động, tóc bó lên làm hiện ra chiếc cổ thiên nga nuột nà, khúc Ballade pour Adeline của Richard Clayderman phiêu diêu khắp quán cà phê dưới ánh nắng nhu hòa buổi chiều.
Mấy nam sinh ngây ngốc, dù không quá hiểu âm nhạc cũng bị không khí lẫn tiếng đàn thu hút.
Lòng Triệu Dực nổi lên một sự tự hào, mặc dù nói hắn không thể tiếp cận cô gái này, tuy rằng hắn chỉ có thể ngồi xa xa nghe cô biểu diễn, nhưng nghe tiếng dương cầm, trái tim chưa bao giờ được tình thân lấp kín thành tràn trề hạnh phúc.
Ngược lại Lưu Duệ si ngốc tới nước dãi chảy ra vẫn lẩm bẩm :" Sao cô gái này quen thế?"
Mắt Tô Xán muốn lọt khỏi tròng, váy đen liền thân, đôi chân dài miên man, mái tóc vấn cao mang vài phần ung dung, khuôn mặt trái soan toát ra vẻ lạnh lùng xa vắng, cô gái đang chuyên chú điều khiển ngón tay múa trên phím đàn kia không phải Đường Vũ thì là ai?