Tô Xán, Kiều Thụ Hâm cùng đoàn đội trở về Facebook Trung Quốc sau ba ngày đàm phán căng thẳng, tuy hai mắt đầy tơ máu, nhưng tinh thần phấn khích vô cùng, vừa lên tầng 17, ngay từ cửa bọn họ đã được chào đón bằng tràng vỗ tay vang dội.
Đang định phát biển vài câu có khí thế lên tinh thần cho cả công ty thì một nữ tiếp tân đi tới báo:
- Chủ tịch, có giám đốc Vương của Đôn Hoàng đợi anh đã lâu rồi ạ.
Vương Thanh sao lại tới Thượng Hải? Sao không gọi điện trước cho mình? Ngớ ra một giây Tô Xán mới nhớ mình đã tắt điện thoại từ ba hôm trước, đến giờ vẫn chưa bật lên.
Đi nhanh vào khu tiếp khách, Vương Thanh ưu nhã mà lạnh lùng ngồi uống trà, bên cạnh là cô gái cũng mặc đồng phục công sở nữ, nhưng thay vì váy bó như Vương Thanh lại là quần âu, tóc cắt ngắn, khuôn mặt khá xinh xắn có nét nhưng nghiêm nghị, đó là Diệp Tuyết lái xe kiêm vệ sĩ của Vương Thanh, Tô Xán đã xem tài liệu của cô gái này do Đỗ Đại Duy đưa cho, trước khi quyết định để Diệp Tuyết làm vệ sĩ cho Vương Thanh .
Vương Thanh thấy Tô Xán tới liền nở nụ cười, nhưng bằng sự quen thuộc của Tô Xán với Vương Thanh, y ngửi ra chút mùi nguy hiểm.
Quả nhiên vào văn phòng Tô Xán, cửa đóng lại cách tuyệt hoàn toàn mọi âm thanh với bên ngoài, Vương Thanh liền bộc phát:
- Tô Xán, cậu có biết tôi nghe tin này tim suýt nữa ngừng đập không hả, cậu biết tôi sợ cái gì không, sợ bọn chúng liệu có phải là đám lừa gạt ghê tởm của Mỹ không, bọn chúng dùng loạt thủ đoạn lừa tiền của nhà đầu tư, sau đó bỏ lại một cái công ty rỗng ruột bỏ chạy. Cho cậu biết nếu mà như thế tôi tự sát cho cậu xem.
Vương Thanh bị hành động này của Tô Xán sợ chết khiếp, giọng nói cố gắng áp chế kích động trong lòng, thực tế hôm qua trong cuộc họp tầng quản lý của Đôn Hoàng đều nhận ra hôm nay mỹ nữ tổng giám đốc của bọn họ hồn vía để tận đâu, vừa xong cuộc họp liền nói có việc gấp đi Thượng Hải, không ai biết có chuyện gì xảy ra.
Tô Xán thấy Vương Thanh không ngại Diệp Tuyết ở bên cạnh đã nổi đóa với mình, chứng tỏ quan hệ giữa hai bên tiến triển tốt, yên tâm hẳn, nếu không tin tưởng tuyệt đối vào người bảo vệ mình, sẽ rất khó khăn cho công tác của người làm vệ sĩ.
Phát tiết một hồi, lòng hơi bình tĩnh lại, Vương Thanh hỏi:
- Rốt cuộc hợp đồng đó sẽ đốt của cậu bao nhiêu tiền?
Tô Xán cười gượng, cảm thấy rất có lỗi với Vương Thanh:
- 25 triệu USD.
- 25 triệu USD, tức là 175 triệu tệ!!??
Vương Thanh phải ngồi xuống ghế nếu không cô sợ mình sẽ ngã mất, dù đoán trước được đây là hợp đồng rất lớn nhưng con số này vẫn làm cô choáng váng:
- Tôi đau lòng, thực sự đau lòng, nếu cậu gom được 175 triệu tệ cho tôi thì tôi có thể mở chi nhánh của Đôn Hoàng khắp Thượng Hải, cậu không biết thương tôi một chút nào sao, sao cậu có thể độc ác đến thế? Lần nào cậu cũng lấy tiền từ chỗ tôi nữa, có phải cậu nghĩ tôi là vú em của cậu, chỉ cần bóp ngực tôi một cái là có sữa cho cậu bú không hả?
Ánh mắt Vương Thanh trở nên sắc bén, trở thành mỹ nữ tổng giám đốc làm vô số người thần hồn điên đảo trên tiết mục Luận Kiếm của ĐTH tỉnh:
Tô Xán bị những lời vừa ác liệt vừa ướt át này làm xịt máu mũi, nhưng mà y phải trấn định, dùng hết khả năng ngôn ngữ của mình cùng giọng điệu chân thành nhất giải thích cho Vương Thanh khả năng thành công của kế hoạch này.
Vương Thanh nghe Tô Xán trình bày hết, thấy y thấp thỏm nhìn mình thì thở dài:
- Tôi về Dung Thành đây?
Tô Xán ngạc nhiên:
- Chị vừa mới tới, ít nhất cũng nên ở lại qua đêm nay chứ?
Giọng Vương Thanh có hơi giận:
- Tôi phải về kiếm tiền cho cậu chứ, thật sự không biết có phải kiếp trước tôi nợ cậu không?
Nói xong không đợi Tô Xán phản ứng lại cùng Diệp Tuyết mở cửa rời đi, không hổ danh mỹ nữ tổng giám đôc, không để lãng phí một giây một phút nào.
Tô Xán cũng chẳng có thời gian cảm động áy náy lâu, vì tiếp tân lại vào có giám đốc Triệu Minh Nông của Thục Sơn muốn gặp.
- Trước kia khi nhà máy này còn chưa phải tên là Thục Sơn, chúng tôi sản xuất đồ chơi, lấy tên Long Thịnh, hàm ý là làm ăn thịnh vượng mạnh mẽ như rồng. Nhưng cuối cùng không vượt qua được cơn sóng thị trường, chúng tôi đúc rút được nhiều kinh nghiệm, cũng nhận được bài học đau đớn. Là chủ tịch Tô nhìn trúng cái nhà máy nhỏ của chúng tôi, giúp chúng tôi đứng dậy, nói một câu không dễ nghe, lúc khó khăn nhất quốc gia bỏ mặc chúng tôi, Lão Triệu này từ đó không coi mình là người của quốc gia này nữa, mà là người của cậu rồi, nếu cậu cần toàn bộ lợi nhuận của Thục Sơn đưa hết cho cậu.
Triệu Minh Nông nghe xong Tô Xán trình bày thì vỗ ngực đảm bảo:
Lâm Quang Đống thì đang ở ngay Thượng Hải nên không cần vội vàng như hai người kia, gần trưa mới tới Facebook TQ.
Ngoài cửa sổ là ngã tư người qua kẻ lại, Lâm Quang Đống đứng sát bên cửa sổ, hỏi:
- Cậu nhìn thấy cái gì?
- Anh nói luôn đi, mấy ngày hôm nay tôi đau đầu lắm rồi, không nghĩ được gì đâu.
Tô Xán lúc này sợ nhất là những vấn đề mang tính triết học, lại còn bảo y nhìn xuống từ tầng 17 này nữa, hai tay ôm đầu nói:
- Trong quá trình tiến bộ của nhân loại có một loại động lực, có một loại năng lượng thúc đẩy đằng sau. Lấy tiểu thuyết võ hiệp làm ví dụ, trong kinh mạch mỗi một người đều tồn tại nội lực, mà tiền, văn nhã một chút thì gọi là kinh tế, gọi là tài chính. Đặt nó trong xã hội hiện đại, đó chính là thứ năng lực được gọi là nội lực ở kinh mạch con người. Loại năng lượng này chi phối sinh hoạt của nhân loại, hành vi pháp tắc, có thể khơi lên chiến tranh, có thể quyết định hình thái ý thức.
Tô Xán muốn đập đầu vào tường lắm rồi, giờ mới hiểu tên này vì sao bao năm chỉ là giáo viên quèn, đáng nhẽ Nhị Thập Thất Trung phải đuổi việc hắn lâu rồi, như thế mình khỏi gặp phải hắn.
- Mỗi người chi phối loại năng lượng này đều là tinh anh của xã hội có năng lực cải biến vận mệnh mỗi người. Hành động này của cậu, dùng con mắt giới truyền thông chúng tôi mà xét thì đây là sự kiện có thể gây chấn động lớn.
- Có điều nếu điều động một khoản tài chính lớn như vậy, biến tướng nói lên chúng ta đang tụ tập ở một đoàn thể thống nhất, thông qua nỗ lực của mỗi người, chúng ta đang ngày càng cường đại. Võ công của chúng ta ngày càng lên tới cấp bậc cao siêu. Chỉ tiếc rằng thực lực của truyền thông Ba La chưa đủ, không thể tham dự vào cuộc đại chiến này, chỉ có Vương Thanh, giám đốc Triệu, cùng với Facebook có thể tham gia, thực sự làm người ta đố kỵ, cuộc đời chưa tới trăm năm, nếu không có võ đài tung hoành, cứ thế trôi qua, có phải là quá vô vị không?
Tô Xán cười khổ, y cũng đoán được tên này không có ý tốt, thực tế Tô Xán không thể ép những người khác phải tham gia vào kế hoạch của mình:
- Sau này sẽ có võ đài cho anh thôi.
Đôn Hoàng của Vương Thanh căn cứ vào phân tích lợi nhuận cả năm, tính gộp cả Đôn Hoàng, Tông Quang, Lãnh Sự Quán, doanh thu là 300 triệu, lãi ròng hơn 54 triệu, trừ đi thiệt hại phi kinh doanh còn hơn 40 triệu.
Thục Sơn của Triệu Minh Nông sau năm ngoái mở rộng quy mô toàn quốc, bây giờ đã là lúc hưởng trái ngọt, lượng tiêu thụ năm ngoái đạt hơn 30 triệu, năm nay đã lên tới hơn 100 triệu, mức tăng trưởng này làm Triệu Minh Nông tin rằng, hai ba năm sau có thể đột phá lượng tiêu thụ 1 tỷ, trở thành nhà sản xuất đồ dùng văn phòng phẩm lớn nhất cả nước. Trong kế hoạch này của Tô Xán, Thục Sơn có thể đầu tư 40 triệu.
Như vậy là còn thiếu 95 triệu nữa, phải dựa vào facebook huy động vốn, từ thung lũng silicon thậm chí toàn thế giới kiếm tiền thôi.