Tô Xán bất thình lình xuất hiện làm mấy nam tử đang giở bản lĩnh lấy lòng mỹ nhân phải dừng lại, nam tử mặc áo len mỏng , bên trong là sơ mi ca vát, đeo một cặp kính gọng đen nhỏ, trông vừa nhàn nhã lại lịch thiệp hỏi:
- Tống Chân, vị này là ai thế? Giới thiệu chút đi chứ.
- À, đây là Tô Xán, hiện là sinh viên trong trường.
Tống Chân giới thiệu từng người, nhưng không giới thiệu thân phận hay chức vụ gì cả, chỉ giới thiệu tên thôi:
- Đây là Lý Chi, Trần Nhạc Đông, các anh ấy đều đã tốt nghiệp rồi ...
- Chào học trưởng.
Tô Xán bắt tay hai người này, bọn họ đều hai mấy gần ba mươi rồi, không cần nói cũng biết là học trưởng tuyệt đối của Tô Xán.
Khi Tống Chân giới thiệu tới cô MC Trần Thần, cô gái này đang nghe một nam tử trung niên nói chuyện, nghe có vẻ là nói tới tối nay bọn họ có bữa cơm sẽ mời mấy người trường khác nữa muốn nam tử trung niên kia tham gia, chỉ tượng trưng gật đầu với Tô Xán, sau đó quay sang nói chuyện với người khác luôn.
Trần Thần trông có vẻ không để ý, nhưng theo thói quen nghề nghiệp yêu cầu biết quan sát và tương tác với khách mời, thoáng cái đã phân tích rất nhiều thông tin, Tô Xán đang sống ở KTX trong trường, nghe điện thoại của Tống Chân phải vội vàng tới, còn phải đợi người khác, hiển nhiên là một sinh viên bình thường, cho dù trông cũng khá, có vài điểm sáng đấy, nhưng không khiến cô hứng thú.
Mấy cô gái thích nhất tạo ra những vòng tròn, nhất trí đối ngoại, có lẽ Tô Xán không nhận ra được sự lãnh đạm của Trần Thần, có điều mấy cô gái xung quanh sao không hiểu, vì thế cũng ảnh hưởng tới thái độ của mấy cô gái này với Tô Xán, không hẳn là có gì xấu, đơn giản là không nhiệt tình với y thôi.
Tô Xán vẫn giữ nụ cười, tính cách của y có phần cô độc, tuy rất yêu thích không khí cuộc sống, nhưng thích đứng ở góc độ người ngoài nhìn vào hơn là gia nhập vào trong đó, ví dụ đơn giản, Tô Xán thích vào ngày mùa xuân mưa phùn trời se se lạnh, được ngồi trên mỏm đá ngắm nhìn làng chài nhỏ phía dưới bận rộn đón những chiếc thuyền ra khơi trở về, sẽ có người thích nhảy khỏi tảng đá đó vào làng chài hòa nhập cuộc sống tưng bình kia, nhưng Tô Xán hạnh phúc khi ngồi ngoài nhìn niềm vui của người khác, nên đứng bên cạnh quan sát đủ mọi hình thái cuộc sống đã thành thói quen của y, không hề cảm thấy thiếu tự nhiên.
Tống Chân và mấy cô gái trò chuyện rất vui vẻ, tiếng cười khúc khích không ngớt, Tô Xán quen Tống Chân chưa lâu nhưng biết với cách ứng xử bình thường của Tống Chân đáng lẽ không nên gạt y qua bên lề như vậy mới phải, rõ ràng cô gái này còn rất để bụng chuyện đó.
Trần Thần nói chuyện xong với giám đốc trung niên cũng tham gia vào cuộc nói chuyện.
Loại thanh niên tài tuấn như Lý Chi, Trần Nhạc Đông mới là đối tượng khiến các cô gái nhiệt tình, còn Tô Xán vô hại đứng bên như người qua đường, không cần cố ý người ta cũng rất tự nhiên không chú ý tới y. Đám Lý Chi lấy thân phận học trưởng thi thoảng cũng quan tâm hỏi vài câu tình hình trong trường, tránh cho y khỏi cảm thấy lạc lõng.
Tống Chân trò chuyện say sưa với mọi người, khóe mắt quan sát Tô Xán, thấy y bị lạnh nhạt, có khoải cảm báo thù, không phải cậu thích tán tỉnh các cô gái lắm sao, cảm giác bị con gái ngó lơ chắc không dễ chịu chứ gì?
Chừng 15 phút sau không thấy Lưu Lập tới, Tống Chân gọi một cú điện thoại, sau đó cúp máy nói với Tô Xán:
- Lưu Lập gặp chuyện đột xuất, tạm thời không tới được, nói khi nào xử lý xong sẽ tới, dù sao anh cũng không có việc gì, hay là ở đây cùng chúng tôi, đợi Lưu Lập.
Tiếp đó tựa cười tựa không nói:
- Đương nhiên, nếu như anh thấy buồn chán thì cứ đi cũng được, dù sao anh có số di động của tôi, cứ gọi bất kỳ lúc nào.
Câu cuối là khích tướng rồi, tâm thái của Tống Chân làm Tô Xán có chút buồn cười, cô gái này đúng là có kỹ xảo chỉnh người ta đấy, nếu lúc này Tô Xán bỏ đi, chứng minh y rất để ý vừa rồi bị ghẻ lạnh, vậy Tống Chân báo thù thành công, nếu bị khích tướng không đi thì cứ đứng đây chịu ấm ức tiếp đi nhé.
Tống Chân thấy hả hê thì Tô Xán chỉ thấy buồn cười, đả kích trực diện vào bản thân Tô Xán có thể khiến y nao núng được là cực khó, nhưng diễn kịch cần diễn trọn bộ, cho nha đầu này phát tiết một chút, làm bộ mặt ủy khuất tổn thương nói:
- Vậy tôi đợi, dù sao cũng không có chuyện gì cả,
Tô Xán dám đảm bảo nhìn thấy Tống Chân quay đầu hơi mím môi một cái, xem ra cô bé này không hẳn là xấu, có chút không đành lòng vì làm khó mình rồi.
Đám con gái Trần Thần rõ ràng bị Tống Chân dẫn dắt ý nghĩ, nhìn Tô Xán vừa thương hại vừa xem thường, chẳng lẽ cậu tưởng rằng cứ làm mặt dày bám lấy người ta là có thể để lại trong lòng con gái người ta cái gì đó? Không biết Tống đại tiểu thư yêu nghiệt cỡ nào hay sao? Không hiểu khoảng cách hai bên xa hơn lạch trời à?
Tô Xán không hỏi mục đích nhóm người này đến đây làm gì, thấy học đi vào lầu hành chính cũng đi theo, ở đại sảnh có một nhóm người đang đứng nói chuyện, trong đó nổi bật nhất là hai người, một tuổi đã trên 40, nhưng trông chỉ như mới 30, cằm vuông mày kiếm rất có sức hút nam tính, không phải là đơn thần đẹp trai, mà là sự hấp dẫn do lắng đọng nhiều năm của trí thức, tài hoa, đó là Mục Quốc Phong.
Một người còn lại tóc trắng đã nhiều hơn tóc đen, gầy gò, nhưng mang phong thái xương mai cốt hạc, dù ăn mặc khá bình thường đứng ở đám đông đồ sang trọng vẫn nổi bật, chứ không chìm nghỉm như Tô Xán, đó là Tiêu Hồng Bá phó hiệu trưởng Đh Thượng Hải, giáo sư kinh tế có tiếng trong ngành, thầy giáo của Mục Quốc Phong.
Một cô gái bên phía Tống Chân kích động chạy tới, cúi người chào:
- Thầy Mục, thầy còn nhớ em không, em học khóa 97, thầy dạy em môn xã hội học, tới nay em vẫn nhớ như in bài giảng "lục độ phân cách" của thầy. Trước kia khi đi học em không hiểu hết lời thấy nói, bây giờ đi làm rồi mới thấy từng lời thầy nói năm xưa giá trị thế nào. Năm nay lớp lớp tụ hội, mọi người liên hệ với thầy mà không được, em nghe nói thầy không ở Đh Thượng Hải nữa, mà tới chính phủ làm cố vấn ...
- Con bé này, tính vẫn láu táu như vậy, không thấy các trưởng bối ở đây à?
Đợi cho cô gái kia chào hỏi người bên cạnh xong, Mục Quốc Phong mới nói:
- Đúng là thầy đã từ chức không còn dạy học nữa, nhưng không phải là vào cơ cấu chính phủ.
Mục Quốc Phong cười, còn đang định nói gì thêm thì đột nhiên nghe thấy Tiêu Hồng Bá nói:
- Tô Xán, cái thằng nhãi kia, đã khoét mất Quốc Phong sang Kiếm Phổ Trung Quốc của cậu rồi, bây giờ lại còn định lừa nốt cả đám đồ tôn của tôi nữa, không muốn nắm xương già này sống nữa sao? Giờ thì tôi đã hiểu được vì sao cậu lại kiên trì ở lại trường học rồi, muốn ĐH Thượng Hải thành nguồn nhân lực cho Kiếm Phổ của cậu phải không?
( Kiếm Phổ và tên tiếng Trung của Facebook nhé!!)
- Thầy Tiêu, thầy nghĩ em xấu quá rồi, em ở lại trường hoàn toàn vì trau dồi kiến thức mà.
Tô Xán cười khổ giải thích, bây giờ mỗi một hành động của y rất dễ bị người ta suy diễn đủ loại mục đích, thực ra nhiều lúc y rất đơn thuần, đâu phải thứ quái thai làm một việc có hàng trăm ẩn ý đằng sau.
Lý Chi và và Trần Nhạc Đông mắt lập tức mở lớn, vừa rồi bọn họ không tới mức vào hùa với đám con gái "tẩy chay" Tô Xán, vẫn giữ được phong độ của một học trưởng. Ít nhiều cũng nhìn ra quan hệ giữa Tống Chân và Tô Xán có chút vấn đề.
Với kinh nghiệm của bọn họ, đáng để Tống Chân cố ý đối đãi như thế thì cũng phải là người có lai lịch, mặc dù có chút dự đoán, nhưng hai chữ Kiếm Phổ xuyên qua màng tai của họ, đánh vào tim.
Lý luận lục độ phân cách, Kiếm Phổ, Facebook, Mark Zuckerberg.
Chính là Tô Xán, tỷ phú trẻ nhất nước.