Lý Bằng Vũ bay từ Hà Nam tới Thượng Hải.
Tô Xán trước đó thông qua Lâm Trứu Vũ liên hệ cùng hắn, Lý Bằng Vũ từ chối Tô Xán an bài xe tới đón:
- Buổi sáng tôi còn phải đi gặp vài người bạn, chắc bọn họ sẽ mời cơm tẩy trần cho tôi, buổi trưa cậu tới ăn cơm nhé, chiều tôi đi cùng cậu.
Tô Xán nghĩ, bạn bè họ tụ hội mình không nên xuất hiện làm họ mất tự nhiên, nói:
- Tôi không đi đâu, anh ăn cơm xong tới thẳng ĐH Thượng Hải đi, cả chiều tôi sẽ ở trường.
Lý Bằng Vũ xuất thân từ đại viện Nam Kinh, nhưng không mang tính cách con cháu cán bộ, hơn Tô Xán ba tuổi, nhưng vững vàng trưởng thành hơn người cùng tuổi rất nhiều, ở trong trường thành tích xuất sắc, có quan hàm một gạch của thượng úy, lại thêm bối cảnh chính trị, đại biểu tiền đồ rộng lớn trong hệ thống quân đội, nhưng hắn lại quyết đoán từ bỏ, nhảy khỏi quân đội ra ngoài làm.
Khi xuất hiện ở ĐH Thượng Hải, Lý Bằng Vũ ăn mặc rất đơn giản, cho người ta cảm giác mộc mạc, quần jean giặt tới bạc phếch, giày thể thao, áo thun đơn giản, tay sách một cái túi leo núi, xem ra toàn bộ gia sản của hắn ở bên trong rồi.
Đứng trước mặt Tô Xán và Đường Vũ là thân hình hùng tráng tới 1m88, cơ bắp rắn chắc đủ khiến đám người luyện tập trong phòng thể hình phải hổ thẹn.
Tô Xán đi tới còn làm bộ nghi ngờ, bóp bóp bắp tay hắn:
- Không phải đồ giả chứ?
Lý Bằng Vũ gồng tay lên:
- Chịu một cú đấm là biết ngay thôi.
Tô Xán giơ hai tay đầu hàng, cười ha hả:
- Tin rồi, tin rồi.
Đường Vũ đi tới chào Lý Bằng Vũ, đề nghị:
- Gọi điện cho Lạc Nhiên đi, tối chúng ta làm tiệc tẩy trần cho anh ấy.
Mặc dù Lâm Lạc Nhiên và Lý Bằng Vũ quen biết nhau từ bé, nhưng chủ yếu gặp nhau vào mấy ngày lễ tết mà thôi, không thân thiết như với Lâm Trứu Vũ, Lý Bằng Vũ tới đây, chỉ cần hai người họ đón tiếp đã thể hiện đủ sự tôn trọng rồi, không cần Lâm Lạc Nhiên tới làm gì.
Cái này gọi là có tật giật mình, chưa biết ý Đường Vũ ra sao, Tô Xán nghĩ tới chuyện không có lời đáp hôm đó, theo suy đoán có lẽ tới 8 phần là y có gọi tên Lâm Lạc Nhiên rồi, 2 phần còn lại vì thái độ của Đường Vũ làm y ôm chút may mắn, bây giờ Đường Vũ chủ động nhắc tới Lâm Lạc Nhiên là yêu cầu rất hợp tình hợp lý, Tô Xán không cách nào từ chối.
Nhận được điện thoại của Tô Xán, Lâm Lạc Nhiên giọng hết sức quyến rũ nói:
- Được, buổi chiều tôi tới ngay.
Giọng nói đó làm Tô Xán run run, hai cô gái này gặp nhau không biết có chuyện gì, nói chung lại là một bữa cơm khiến người ta căng thẳng, quyết đoán gọi thêm cả đám Lý Hàn, ít nhất có người ngoài, hai nha đầu khó lường này sẽ kiềm chế bớt.
Tô Xán tạm thời an bài Lý Bằng Vũ ở lại khách sạn Crownie ngoài cổng trưởng, hắn ngủ ở đây một tối, sáng mai tới tòa nhà Mỹ La an bài cụ thể.
Tiệc tẩy trần ăn buffet, như vậy thuận tiện nhất.
Cứ như có thỏa thuận ngầm vậy, chỗ nào có mặt cả Đường Vũ và Lâm Lạc Nhiên thì các cô gái khác không chịu tham gia, thế nên chỉ có hai cô gái và đám con trai, cảnh tượng hai cô gái chạm mặt làm Tô Xán nơm nớp lo sợ không xảy ra, Lâm Lạc Nhiên vui vẻ ôm lấy Đường Vũ, Tô Xán thầm thở phào, nghĩ mình tự dọa bản thân quá mức rồi.
Vì ăn buffet nên rất thoải mái, đám con trai đi lấy đống đồ nhấm bia về đánh chén, còn hai cô gái tụm vào một chỗ thủ thỉ với nhau.
Hôm nay Đường Vũ mặc váy trắng liền thân hai lớp, tay áo dài tới khuỷu, không đi tất lụa, cặp chân dài trắng trẻo đặt song song với chân Lâm Lạc Nhiên.
Lâm Lạc Nhiên tham lam nhìn mấy lượt khiến Đường Vũ cũng muốn đỏ mặt:
- Đường Vũ, mình vẫn nhớ trước kia trừ biễu diễn đàn trong trường ra thì bạn không thích mặc váy cơ mà. Như thế này rất tốt, chân bạn rất đẹp, che đi như thế uổng phí ...
- Mình chỉ muốn thay đổi phong cách chút, dù sao cũng trưởng thành rồi.
Đường Vũ không phải không thích mặc váy, mà là cô không thích bị người ta nhìn chằm chằm mà thôi, nữ thần mang vẻ đẹp lạnh lùng xa cách nhân gian từng chút từng chút một thay đổi, tất cả chỉ vì chàng trai kia mà thôi.
Lâm Lạc Nhiên ôm vai Đường Vũ, cười hì hì:
- Đường Vũ, không ngờ bạn cũng nói dối, chẳng qua vì tên háo sắc Tô Xán thích đùi nữ sinh, đây chẳng phải bí mật gì, tin chắc hỏi mấy cô bạn cùng phòng với bạn đều biết cả.
Đường Vũ khẽ mỉm cười coi như thừa nhận.
- Nhưng tên đó cũng nhỏ nhen lắm, bạn ăn mặc thế này nhất định cậu ta rất mâu thuẫn, không muốn người khác nhìn bạn. Thật vô lý, bây giờ đâu phải là thời phong kiến, bạn xinh đẹp như vậy, nên khoe ra, tuổi thanh xuân của chúng ta vốn ngắn ngủi, nên thoải mái tận hưởng, kệ cậu ta, sao phải chiều ý cậu ta chứ … lần sau mình cho bạn mượn vài bộ, đảm bảo tên đó há mồm, nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi.
Lâm Lạc Nhiên thì thầm bên tai Đường Vũ dụ dỗ.
Đường Vũ rất là bối rối, không phải vì kiến nghị của Lâm Lạc Nhiên, trước kia cô thả lỏng cho Tô Xán và Lâm Lạc Nhiên vì tự tin Tô Xán không làm chuyện có lỗi với mình, có toan tình nhỏ muốn mượn Lâm Lạc Nhiên ngăn cản cô gái khác tiếp cận Tô Xán, có điều gần đây cô cảm nhận được mùi “nguy hiểm”, tình cảm vi diệu giữa hai người đó đã chuyển biến, một cô gái yêu người con trai thực lòng thật khó dấu được, đến ánh mắt nhìn thôi cũng tự giác thay đổi, tất cả điều đó cô nhận ra từ Lâm Lạc Nhiên khi nhìn Tô Xán.
Thế nhưng cho tới lúc này Lâm Lạc Nhiên hoàn toàn không tỏ ra có ý xen vào quan hệ của họ, Đường Vũ không thể làm gì. Nhất là thời gian qua Lâm Lạc Nhiên thay đổi nhiều, thường xuyên gọi điện cho cô tâm sự nhiều chuyện, tình cảm hai người tăng tiến rất nhanh, chưa nói Tô Xán cần chỗ dựa từ hai nhà Vương Lâm, riêng Tô Xán và Lâm Lạc Nhiên là bạn lâu năm, cô và Lâm Lạc Nhiên là bạn tốt, khiến Đường Vũ không biết gỡ mối quan hệ của họ thế nào.
Dù sao chỉ cần tình cảm Lâm Lạc Nhiên không bộc phát, không đe dọa địa vị của cô, cô sẽ bỏ qua, vì chuyện này Tô Xán vẫn có mặt đáng tin cậy.
Không biết có phải là ảo giác không, Tô Xán thấy Lâm Lạc Nhiên như đang lấy lòng Đường Vũ, còn cố tình lờ mình đi. Quan hệ giữa hai cô gái đó ngay từ đầu dù không phải vì Tô Xán cũng tương đối đặc biệt rồi, luôn có chút gì đó dè chừng nhau, hẳn bởi cả hai đều là mỹ nữ tuyệt sắc, không ai muốn thua ai đi, nhưng bây giờ Lâm Lạc Nhiên nhún mình, với tính mềm lòng của Đường Vũ đương nhiên đón nhận tích cực, dù sao nhìn hai cô gái cười nói như vậy, Tô Xán thở phào, mong gì hơn nữa.
Yên tâm được một chuyện, Tô Xán quay lại vấn đề chính, nói với Lý Bằng Vũ:
- Chức vị của anh sẽ là trợ lý chủ tịch, làm cánh tay trái phải của tôi, kết nối tôi với phía Kiều Thụ Hâm, tiếp nhận một số nghiệp vụ trung gian, ngày mai tôi sẽ đưa tài liệu cho anh để anh mau chóng làm quen, không thành vấn đề gì chứ?
Lý Bằng Vũ gật mạnh đầu:
- Đãi ngộ không phải vấn đề, Trụ Vương bảo tôi theo cậu, tôi tin tưởng ánh mắt của cậu ấy.
- Quan trọng không phải Tiểu Ngũ nói gì, mà là ý anh thực sự ra sao cơ.
Lâm Trứu Vũ được bạn bè thân từ nhỏ gọi là Tiểu Ngũ, sau này vào quân đội lại có thêm nick name Trụ Vương, bgười ngoài mà nghe chắc không biết họ đang nói tới một người.
Lý Bằng Vũ tu một ngụm bia lạnh, nói:
- Những đứa trẻ sinh ra trong đại viện chúng tôi, người ngoài đều gọi chúng tôi là hoàn khố nha nội, sinh ra hưởng thụ nhiều tài nguyên hơn người khác, khởi điểm cao hơn người khác, đó là chuyện không công bằng. Nhưng trên đời này cái gì chẳng có cái giá của nó, chúng tôi không những bị sức ép lớn từ gia đình, còn không có quyền chọn lựa, o ép thái quá đó khiến nhiều người tung hê hết, trở nên buông thả.
- Từ nhỏ tôi muốn vào bộ đội đặc chủng, tôi thích võ nghệ, thích mạo hiểm, đến tuổi vào quân ngũ thì cha tôi bảo thời bình này bộ đội đặc chủng huấn luyện vất vả, thường xuyên, cơ hội lấy quân công thăng tiến lại ít, nên muốn tôi vào bộ phận kỹ thuật. Cũng được, dù sao là trong quân, tôi chấp nhận, theo học 5 năm trời, tôi yêu cái nghề kỹ thuật này lúc nào không biết, đến khi ra trường, cha tôi lại muốn tôi đi làm cảnh vệ cho người ta, bảo như vậy con đường sau này sẽ rộng mở hơn.
- Làm cảnh vệ viên ít nhất ba năm, sau đó làm gì? Về ngồi bàn giấy làm hành chính à? Từ bé tôi khổ luyện võ nghệ làm gì, năm năm miệt mài học tập kỹ thuật làm gì? Ba năm sau mấy thứ đó chắc vứt cả rồi, tôi không muốn sống lãng phí như vậy nữa, tôi không muốn sống dưới bóng ông cha mình, tôi muốn để ông tôi biết, tôi có thể tự nuôi sống bản thân, thậm chí còn mang vinh dự về cho gia đình, thế nên tranh luận một hồi, tôi hỏi ý Trụ Vương, rồi đi theo cậu.
Tô Xán gật đầu, vỗ vai Lý Bằng Vũ, bên cạnh y cần một người biết làm việc, biết xử sự, đồng thời chững chạc thế này.