Lâm Lạc Nhiên mặc chiếc quần vải vừa người, một chiếc sơ mi hạt dẻ ưu nhã, áo jacket trắng khoác bên ngoài, đội mỹ lưỡi chai xinh đẹp có thêu số 24 màu tím, càng làm tôn lên khuôn mặt má hồng môi đỏ dưới mũ. Kết thúc kỳ thi của lớp bồi dưỡng kỳ nghỉ, cô xách rương hành lý đã chuẩn bị sẵn cùng bạn bè trong lớp tạm biệt, rời trường Đại học Bắc Kinh.
- Lâm Lạc Nhiên, Tiểu Lâm ...
Đằng sau có người gọi, quay lại thấy một nam tử mặt mũi đường hoàng vượt mọi người đi nhanh tới.
Nam tử này là bạn học lớp bồi dưỡng của Lâm Lạc Nhiên, đã tốt nghiệp Bắc Đại, 28 tuổi, bối cảnh gia đình cũng tốt, hiện là cán bộ cấp khoa ở bộ ủy TW, là nhân vật sôi nổi có tiếng nói trong lớp. Nhìn thấy Lâm Lạc Nhiên quay lại, không khí xung quanh vì cái xoay người này mà xao động theo, vốn ôm cây đợi thỏ có chút khẩn trương, bây giờ đối diện với Lâm Lạc Nhiên, tim càng đập mạnh, đúng là cô gái họa hại chúng sinh.
- May mà gặp được em, định đi luôn sao? Hôm nay thế nào cả lớp cũng phải tụ tập ăn bữa cơm kỷ niệm chứ?
Nam tử nhanh chóng trấn định lại đưa ngón tay chỉ đám đông:
- Em không được đi, bao nhiêu người đang đợi đấy.
- Vì chuyện này sao?
Lâm Lạc Nhiên chớp đôi mắt to tròn như mắt mèo, cười ngây thơ nói:
- Yên tâm, em đã nói với mọi người rồi, không tham gia được bữa cơm liên hoan, mọi người rất tốt, còn bảo em con gái nên cẩn thận, phải đề phòng những kẻ muốn thừa cơ thân cận ...
- Cái này ...
Nam tử đó nghẹn cứng luôn, thường ngày có mồm mép múa may như vậy lúc này lại không nói được gì.
- Không còn chuyện gì nữa thì em đi đây.
Lâm Lạc Nhiên híp mắt cười, vẫy vẫy tay:
- Ít nhất em phải để lại phương thức liên hệ chứ, sau này mọi người còn giúp đỡ nhau.
Nam tử dùng nỗ lực cuối cùng nói, hắn có cảm giác cô gái này đi, sẽ chứ bóng hồng thoáng qua trong sinh mệnh, mãi mãi không gặp được nữa:
Làm hắn mừng rỡ là Lâm Lạc Nhiên dừng lại, đầu hơi ngoẹo sang bên làm bộ ngẫm nghĩ, động tác đó trong mắt hắn sao mê người như vậy. Sau đó Lâm Lạc Nhiên lấy trong túi ra cái bút, miệng ngậm nắp bút, nam tử vội vàng đưa tay, Lâm Lạc Nhiên viết lên tay hắn, chỉ hơi chạm vào tay cô, hắn cảm thấy người lâng lâng.
Lâm Lạc Nhiên viết hàng sỗ "516159487" lên tay hắn, sau đó cười tươi như hoa, nói:
- Em đi đây.
Nhìn theo bóng lưng Lâm Lạc Nhiên rời khỏi cổng trường, nam tử lẩm nhẩm số điện thoại, cảm giác có được số điện thoại này còn khó khăn hơn cả xin chữ ký lãnh đạo, chỉ sợ không may mồ hôi hay gì đó làm mờ đi chữ này, vừa lẩm nhẩm ghi nhớ trong lòng, vừa lưu lại vào di động.
- 51 .. 61 ... 59487.
- 5 1 6 1 .... 5 9 4 8 7.
Càng lẩm nhẩm hắn càng thấy con số này đó có gì đó kỳ quái, cuối cùng tỉnh ngộ ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng hình xinh đẹp đã rời xa, thừ mặt ra một lúc rồi bật cười, đuổi theo cũng vô vọng, cuối cùng đã hiểu được thế nào là chỉ có thể gặp chẳng thể cầu.
*** Nếu tôi để lại (số điện thoại), thì tôi là con ngốc.
Nam tử rầu rĩ quay về, người bạn trong lớp bồi dưỡng cười trêu:
- Thất bại thảm hại rồi chứ gì? Đã bảo mà, Lâm Lạc Nhiên sao có thể bị chinh phục đơn giản như thế, nếu không cô gái như vậy sớm có hộ hoa sứ giả kè kè bên cạnh rồi.
Lớp học này đa phần tuổi từ 22 tới 30, gần tốt nghiệp hoặc là đã tốt nghiệp đi làm, Lâm Lạc Nhiên là người ít tuổi nhất, ngay từ khi vào lớp đã khiến một số thanh niên còn độc thân nảy ra tham vọng chinh phục. Nhưng tới ngày cuối cùng dù tặng hoa, lái xe theo đuổi, chỉ mong được số điện thoại mà không ích gì.
Điện thoại vang lên, nam tử nhận máy, là giọng người bạn với giọng điệu y hệt:
- Thất bại rồi chứ gì, vậy tới tôi nhé, đã nhường cậu đi trước, sau này đừng có trách tôi vung đao đoạt tình. Tôi hành động đây, người anh em đợi chúc phúc cho tôi đi ...
Hôm nay là ngày cuối cùng tất nhiên là có nhiều người phát động tấn công liều chết.
Lâm Lạc Nhiên rời khỏi cổng trường, một chiếc Mercedes việt dã đỗ lại trước mặt cô, cửa mở ra, một nam tử để râu rất phong cách đi xuống nói:
- Lạc Nhiên, không tham gia liên hoan à? Anh cũng không đi, em đi đâu, anh đưa đi.
Nam tử này ngay từ khi Lâm Lạc Nhiên vào lớp đã công khai ý đồ theo đuổi, hai bên khá thân thuộc rồi, mặc dù tới nay chưa có số điện thoại chưa biết Lâm Lạc Nhiên ở đâu, nhưng từng mời được Lâm Lạc Nhiên đi uống cà phê sau khi tan học, thế là tiến xa hơn người khác.
Lâm Lạc Nhiên mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ lại, nói:
- Cho em tới đường Cương Sơn.
Đám người đang đợi xem trò vui tức thì trố mắt.
Nam tử kia cũng không nghĩ đơn giản như vậy, chưa định thần lại thì Lâm Lạc Nhiên đã vào xe mình rồi, đầu óc hơi đoản mạch, cầm vô lăng mới nhớ ra:
- Đi đâu nhỉ?
- Anh cứ lái đi.
Lâm Lạc Nhiên mỉm cười:
- Em sẽ chỉ đường.
Nam tử tức thì nổ máy, đạp ga, nghĩ tới vẻ mặt đám người đang nhìn mình, ngực ưỡn cao vì kiêu ngạo.
Lâm Lạc Nhiên ngồi ở ghế phụ lái, tay khoanh trước ngực, cơ thể mang đường cong ưu mỹ tràn trề nhựa sống thanh xuân làm nam tử không kìm được liếc mấy cái, gần trong gang tấc, đây là chiến tích vĩ đại, có thể lưu vào trong sử sách rồi.
Có lẽ nhiều năm sau trong ảnh chụp chung của lớp bồi dưỡng sẽ viết câu này: Tháng 1 năm 2003, Trương Quốc Lập và Lâm Lạc Nhiên tương ngộ tương tri ngày kết thúc khóa bồi dưỡng thứ XX đại học Bắc Kinh.
Máu chó như phim Hàn.
Lúc này người anh em trùng tên với đạo điễn, diễn viên nổi tiếng ấy đang phấn khích lái xe, trên đường đi lấy hết bản lĩnh toàn thân thể hiện sức hút, phong cách, tính cách kiến thức rộng lớn của mình, thầm nghĩ cho dù là một nữ thần cũng bị mình làm ngây ngất rồi, Lâm Lạc Nhiên thi thoảng cười khúc khích, làm hắn nhìn ngất ngây, xe đi qua vành đai số năm, vượt qua cầu Ngũ Nguyên, dọc đường Kinh Thuận, tới thị trần Thiên Trúc, vượt cầu Hoa Nghị tới được đường Cương Sơn.
Khi Lâm Lạc Nhiên bảo dừng xe, người anh em này mới tỉnh ngộ:
- Đây chẳng phải sân bay sao?
- Đúng thế, em đi ăn Tết cùng bạn trai đây, cám ơn anh.
Lâm Lạc Nhiên cúi đầu cám ơn cực kỳ chân tay, sau đó vẫy tay tạm biệt, để lại người anh em chết đứng tại chỗ.
Cuộc đời thực sự máu chó hơn cả phim Hàn.
Lâm Lạc Nhiên đi vào sân bay, kiểm tra vé, tới phòng chờ, gọi điện thoại tới nhà Đường Vũ, ngồi ôm hành lý một góc, lúc sau di động lại vang lên.
Là điện thoại của Vương Uy Uy gọi tới:
- Lạc Nhiên, anh hiểu em nôn nóng muốn gặp mặt tình lang, nhưng em không nói một câu cho anh leo cây là thế nào hả? Xe của anh đợi nửa ngày trời, kết quả em ra ngoài không nói câu nào đã lên xe người khác, em là con yêu tinh ngàn năm, đừng có đi họa hại người xa lạ nữa được không. Được rồi, nói thế thôi, lên đường bình an, gặp Tô Xán hỏi thăm hộ anh một câu.
- Vương Uy Uy, anh nói ...
Lâm Lạc Nhiên định phản kích nhưng Vương Uy Uy cao tay hơn tắt máy rồi, làm cô tức càng hông.
Có điều ở trường hợp công cộng, Lâm Lạc Nhiên không thể làm chuyện thiếu thục nữ được, chỉ đành hậm hực ngồi đó, trong lòng dẫm đạp Vương Uy Uy vô số lần, nhưng gò má thì đỏ rực:
- Cái gì mà nôn nóng muốn gặp tình lang chứ.
- Hành khách chú ý, chuyến bay CU 8888 tới thành phố Dung Thành bắt đầu lên máy bay, xin quý xếp hàng ở cổng số ....
Giọng nữ êm dịu từ loa vang lên.
Lâm Lạc Nhiên ngẩng đầu đứng bật dậy, đôi mắt long lanh như hắc bảo thạch, đi vô vàn chuyến bay qua nhiều nơi rồi, nhưng lúc này tâm tình cô lại có chút chờ mong và kích động, di động trong tay đang dừng ở danh bạ ở dòng ghi "Tô đại sắc lang", lẩm nhẩm " Tôi tới đây."