Bận rộn tới gần tối đoàn người Tô Xán mới trở về, Tô Lý Thành cũng đã về nhà, hôm nay ông cũng có một ngày chạy đôn chạy đáo, sự kiện Hứa Đông ảnh hưởng trực tiếp tới các phương diện ở thành phố này, cần đích thân ông xử lý.
Hiện đã muộn, nấu cơm không kịp nữa, Tô Xán đề nghị:
- Hay chúng ta ra ngoài ăn đồ nướng, gần đây có quán đồ nướng biển, con hay cùng anh Bằng Vũ đi ăn.
- Thôi mấy đứa đi đi, cha mẹ có tuổi rồi, buổi tối ăn cá ăn thịt khó tiêu.
Tằng Kha từ chối, chủ yếu là để mấy người trẻ tuổi ở cạnh nhau từ hôm qua tới giờ chưa có thời gian ở riêng.
Di động của Tô Xán vang lên, lấy ra xem tên người gọi, nghĩ một chút rồi không nhận máy.
Hôm nay y từ chối cuộc điện thoại này năm sáu lần, không phải không muốn nghe, mà là không biết phải nói gì, tới giờ y vẫn chưa nghĩ ra.
Bốn người rời tiểu khu, thấy ở bãi để xe lộ thiên bên ngoài tiểu khu, dưới ánh đèn đường có hai chiếc xe, một chiết Beetle và một cái Chrysler màu đen.
Đứng quanh xe có bảy tám người cả nam lẫn nữ bộ dạng ai cũng có vẻ rất lo lắng nhìn Điền Điền, Điền Điền cầm điện thoại, chuông bên kia vừa reo hai tiếng thì bên kia tắt máy không nghe.
Đúng lúc Điền Điền tức giận muốn đập điện thoại thì từ ngã rẽ sau bóng cây thấp thoáng Tô Xán đi ra, bên cạnh là Đường Vũ thanh lệ lạnh lùng Lâm Lạc Nhiên nóng bóng quyến rũ.
Những người tập trung ở đây vào lúc này đều là bạn thân thiết nhất của Điền Điền, toàn là những người bao năm qua cùng tiến cùng lui với cô, có Trương Thiết, Trần Giai Di, Quách Thư Nhiễm, Dương Giai Thiến, tuy không phải ai cũng là thiên kim tiểu thư gia thế hiển hách gì, nhưng là người bạn sẵn lòng hi sinh vì nhau nhất. Vì chuyện này ngay cả ông chồng tiểu công vụ viên suốt ngày chỉ biết trống trong phòng chơi game online cũng bị Quách Thư Nhiễm đá đít bắt đi làm lao công lái xe cho bọn họ.
So với đám người Hứa Đông không ưa gì Tô Xán, thì những người bạn này của Điền Điền còn có thể nói chuyện với y, muốn thương lượng cùng giải quyết vấn đề.
Bọn họ đầu tiên là tụ tập ở nhà Trương Thiến, sau đó gọi điện thoại cho Tô Xán, mục đích là hỏa giải đôi bên. Mặc dù nhà Tô Xán đã thể hiện được lai lịch không tầm thường, đánh cho Hứa Đông mặt mũi bây giờ băng bó kín mít, ăn uống vất vả vô cùng, lại chẳng bị bắt, còn chưa đủ ngầu sao? Đoán chừng đủ khiến người Hoàng Thành ghi nhớ mấy năm, bây giờ danh hiệu nha nội số một Hoàng Thành đã có xu hướng chuyển từ Hứa Đông sang Tô Xán rồi. Nhưng hình ảnh Hứa gia đứng sừng sững đã ăn sâu bén rễ trong lòng Hoàng Thành đã lâu, mãnh long không áp được địa đầu xà, hai bên đánh nhau thế nào cũng cuốn người xung quanh vào, đó là điều họ không muốn.
Nhưng bọn họ chỉ đơn thuần cho rằng Tô Xán và Hứa Đông không thuận mắt với nhau mà thôi, hoặc nghĩ sâu thêm một chút, chưa chắc Tô Xán không có ý giúp cha mình lập uy, thể hiện sự cường thế của Tô Lý Thành, muốn dùng Hứa Đông làm điểm đột phá, cho nên có cơ hội tận dụng là hợp lý, sự kiện buổi liên hoan tất niên lần trước là ví dụ. Nhưng tới mức này, chỉ cần đẩy thêm một mức nữa là thành chỉ còn sống mái với nhau mà thôi, nếu mọi người điều hóa một chút, nói không chừng chuyện còn có cơ xoay chuyển.
Lo nhất là dù gì Điền Điền cũng là vợ chưa cưới của Hứa Đông, trước đó mọi người đã dặn đi dặn lại phải lấy đại cục làm trọng, lo Điền Điền lát nữa gặp Tô Xán cho một cái tát, thì coi như xong hết cả rồi.
Về phần Điền Điền không cách nào biểu lộ ý nghĩ chân thực của mình, với tư cách là vợ chưa cưới của Hứa Đông, tất nhiên với xung quanh ở loại chuyện này cô phải tỏ ra tức giận với Tô Xán mới đúng. Nhưng cô chẳng thấy sự kiện này có chỗ nào ảnh hưởng tới thể diện của mình, hay là đáng khiến mình phải nổi giận, trong lòng cô cũng chẳng tức giận như bọn họ nghĩ, thậm chí còn bình tĩnh.
Nếu như nói có lo lắng thì có lẽ là Tô Xán và Hứa Đông xung đột tới mức này, làm Hứa Đông bị trực tiếp bắt giam. Điều này có lẽ khiến Tô Xán vạch rõ giới hạn với bọn họ, thành người của hai thế giới, không cách nào dung hòa được nữa.
Thậm chí chuyện đơn giản mỗi buổi sáng có thể chạy bộ cùng nhau sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Vì thế Tô Xán năm sáu lần nhận điện thoại của mình làm Điền Điền vừa lo vừa tức, đang lúc
Sự xuất hiện đột ngột của Đường Vũ và Lâm Lạc Nhiên làm bọn họ không kịp phản ứng.
Hai cô gái xuất chúng làm ngay cả Trương Thiến gần đây rất quan tâm tới động tĩnh của Tô Xán cũng chỉ nhìn thoáng qua y rồi chú ý tới hai cô gái, đặc biệt là Lâm Lạc Nhiên, không nghĩ trên đời có cô gái giống Điền Điền như vậy, nhưng tất cả diễn ra trong tích tắc, bản tính trời sinh của nữ giới khi gặp phải người con gái khác có sát thương hơn mình, không cùng nhóm, đều sinh tâm lý đề phòng.
Điền Điền và cô gái kia mỗi người có khí chất độc đáo riêng, nhưng không ai có thể phủ nhận, cô gái kia nổi bật hơn Điền Điền rất nhiều, nhất là phong thái, khiến Điền Điền vốn là cô tiểu thư bỗng biến thành con bé nhà quê vậy.
Mấy người bạn căng thẳng nhìn Điền Điền, lo lắng tiếp theo Điền Điền kích động làm cục diện càng thêm bế tắc, dù sao trước đó Điền Điền gọi điện cho Tô Xán năm sáu lần mà không được, vừa rồi còn suýt nổi điên, giờ lại thêm cô gái kia nữa, liệu có bạo phát tại chỗ không?
Tô Xán gãi đầu, cuối cùng cũng không tránh được rồi. Điền Điền hầm hầm đi tới, mấy người bạn sợ hết hồn định giữ Điền Điền lại, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Đi tới trước mặt Tô Xán đứng lại, nằm ngoài dự liệu tất cả mọi người, Điền Điền kệ cô gái giống hệt mình kia nhìn mình từ trên xuống dưới với vẻ mặt khó tin, kệ cô gái khuôn mặt lạnh lùng hơi nheo mắt lại nhìn với vẻ dò xét, còn tay "vệ sĩ" của Tô Xán thì cô quen không để ý tới rồi, mỉm cười rất tự nhiên, hỏi Tô Xán:
- Hôm nay tôi gọi điện thoại cho cậu rất nhiều lần, chắc cậu không nghe thấy hả? Có phải cậu định đi ra ngoài không?
Tô Xán vì hành động khác thường của Điền Điền mà sởn gai ốc, giết người, ai biết Đường Vũ và Lâm Lạc Nhiên có hiểu lầm gì không, cũng tự nhiên gật đầu:
- Ừ, chúng tôi ra ngoài ăn cơm.
- Ồ khéo quá, chúng tôi cũng thế, hay đi cùng nhau nhé, tôi mời khách.
Mấy người bạn của Điền Điền chạy tới nơi gật đầu chào Tô Xán, ngạc nhiên nhìn Điền Điền, không nghĩ phản ứng hoàn toàn khác suy nghĩ bọn họ, một Điền Điền mà bọn họ chưa gặp bao giờ, quan trọng hơn nữa, bọn họ vừa mới đi ăn về, bụng ai cũng đang tròn xoe.
Dưới ánh mắt càng lúc càng nguy hiểm của Đường Vũ và Lâm Lạc Nhiên, Tô Xán làm sao có thể nói không được, đành đau đầu đồng ý. Nhìn Điền Điền xoay người đi, Lâm Lạc Nhiên ranh mãnh nói với Tô Xán:
- Xem ra bạn mới của cậu ở Hoàng Thành không tệ, rất xinh đẹp.
Điền Điền đang đi đằng trước quay đầu lại, nhìn Lâm Lạc Nhiên:
- Cám ơn, cô cũng thế.
Rồi quay sang nhóm bạn, mặt lạnh tanh.
Lâm Lạc Nhiên hơi ngẩn người, sau đó cười khanh khách, ghé vào tai Tô Xán:
- Cô nương này thật tính đấy, tôi thích.
Tô Xán lườm Lâm Lạc Nhiên một cái:
- Bạn không phải nam nhân ... Thích cũng ích gì?
Đường Vũ từ đầu tới cuối khoanh tay mặt lạnh nhạt không nói gì, không chú ý tới Điền Điền mà hành vi thân mật vừa rồi của Lâm Lạc Nhiên với Tô Xán, công khai ngay trước mặt mình, sau sự kiện tối qua, có giới hạn nào đó bị đánh vỡ giữa họ rồi. Mặc dù đêm ngày hôm qua cô có một quyết định vô cùng hoang đường, nhưng bản thân không dễ tiếp nhận như thế, hơn nữa mọi chuyện cũng không dễ dàng như vậy, với thân phận Lâm Lạc Nhiên, còn chưa biết tương lai sẽ đi về đâu.