TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Chương 166: Sức hút của bạn trai trong truyền thuyết. Tôi là người của anh ấy (9)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đây là lần đầu tiên Lệ Xuyên Lâm gọi tên Dư Xảo Xảo, đáng tiếc là dùng cái giọng lạnh tanh, khác hoàn toàn với giọng trầm ấm mà cô ta vẫn tưởng tưởng.

Dư Xảo Xảo ngang ngược vênh mặt lên nói: “Đây là tôi nghĩ cho sự an toàn của cục, ngộ nhỡ người này có âm mưu làm loạn thì sao?”

Nhiếp Nhiên nghe xong câu của Dư Xảo Xảo thì phá lên cười, “Cô đang nghi ngờ Lệ Xuyên Lâm sao? Tôi là người mà anh ta đưa đến.”

Quả nhiên Dư Xảo Xảo lập tức trở nên luống cuống.

Không đúng! Cô ta vì muốn đuổi người con gái này đi mới nói như vậy, sao lại liên quan đến Lệ Xuyên Lâm chứ?

“Không, không phải... tôi… tôi chỉ là...”

Cô ta ấp a ấp úng mãi cũng không nói được hết câu.

Nhiếp Nhiên ngồi dựa vào lưng3ghế, cười lắc đầu, “Làm việc không dùng não, người này có chắc là người của Cục Cảnh sát không? Đúng là kéo IQ của tập thể Cục Cảnh sát đi xuống.”

Sau đó cô còn liếc mắt nhìn Lệ Xuyên Lâm, ánh mắt viết rõ cô gái này đần quá, không biết cách tán trai.

Lệ Xuyên Lâm tức giận lườm cô.

Có phải cô gái này thích trêu chọc người khác đến nghiện rồi không!

Lệ Xuyên Lâm đang tức giận vì trò đùa của Nhiếp Nhiên, thế nhưng Nhiếp Nhiên lại hiểu lầm rằng khối băng kia sắp tan chảy, chẳng lẽ lại bắt đầu thương hoa tiếc ngọc sao?

“Cô… cô!” Dư Xảo Xảo chỉ Nhiếp Nhiên, tức đến nỗi giậm chân giậm tay, nũng nịu với Phó Cục trưởng Lý: “Chú Lý, chú xem cô ta kìa!”

“Được rồi, được rồi.” Phó Cục trưởng Lý an ủi cháu gái1của mình xong thì trầm tĩnh hỏi: “Tôi muốn hỏi cô gái này là người của ai?”

“Của anh ta!” Nhiếp Nhiên chỉ Lệ Xuyên Lâm với vẻ đương nhiên là thế.

Nhưng lại một lần nữa bắt gặp sự tức giận của Lệ Xuyên Lâm.

Làm gì mà lại lườm cô chứ? Cô có nói sai đâu. Lệ Xuyên Lâm không phải là người móc nối của cô sao, tính ra thì cô cũng thuộc cấp dưới của anh ta.

“Cô nói cái gì!”

Vừa rồi, hai chữ “bạn gái” đã đả kích Dư Xảo Xảo tan nát cõi lòng, giờ cô ta lại một lần nữa nhận lấy thương đau, tức đến nỗi giọng nói cũng trở nên the thé.

“Đội Trọng án gần đây hình như là không có tuyển nữ cảnh sát mới, cô gái à đừng đùa nữa.” Phó Cục trưởng Lý đã đứng tuổi, lại có kinh nghiệm9nhiều năm lăn lộn trong giới quan chức, điềm tĩnh lên tiếng.

“Tôi nói nghiêm túc như thế, ông thấy giống đang đùa sao?”

Nhiếp Nhiên nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng nhìn bộ dạng thoải mái của cô lại thêm chiếc áo không có cánh tay cùng vết băng bó, nhìn không giống một cô gái đoan trang chút nào.

Phó Cục trưởng Lý vô thức nhăn mặt.

“Phó Cục trưởng Lý, tôi muốn báo cáo tình hình.” Lúc này, Lệ Xuyên Lâm đi tới đứng trước mặt của Phó Cục trưởng Lý.

Phó Cục trưởng Lý vốn dĩ đang tập trung quan sát cô gái kia, lúc này quay sang nhìn trang phục của anh ta, hai mắt mở to kinh ngạc.

Xảy ra chuyện gì mà tay áo của người lạnh lùng trầm tĩnh như Lệ Xuyên Lâm lại mất đi một bên nhỉ?

Nhưng để giữ uy nghiêm của một3Cục phó, ông ta cố tỏ ra nghiêm túc, gật đầu sau đó bước đi vào phòng nghỉ trước.

“Chuyện này là sao?” Phó Cục trưởng Lý nói với giọng không vui.

Lệ Xuyên Lâm đứng trước mặt ông ta, mặt không cảm xúc, nói: “Đưa cho tôi USB.”

Giọng điệu này không hề giống nói chuyện với lãnh đạo chút nào, mà giống như nói chuyện cùng người ngang hàng vậy.

Thế nhưng Phó Cục trưởng Lý hiểu tính cách của Lệ Xuyên Lâm. Người ta nói người có bản lĩnh lớn thì tính tình đều kỳ quái, vì thế chỉ cần anh ta có thể xử lí những vụ án ở Cục Cảnh sát thì giọng điệu thế này ông ta vẫn có thể nhịn được.

Phó Cục trưởng Lý nghi ngờ hỏi: “Cậu muốn làm gì? Đây chính là chứng cứ trong tương lại để trình tòa.”

“Bản copy không có3tác dụng gì, chỉ có bản chính mới có thể giải mã.”

“Cậu có chắc chắn không?”

Bản chính và bản copy có gì khác nhau sao? Phó Cục trưởng Lý không hiểu, không phải là như nhau sao? Ông đang hoài nghi không biết có phải Lệ Xuyên Lâm đang lừa mình hay không.

“Có.” Lệ Xuyên Lâm gật đầu.

“Tiểu Lệ à, cậu là cấp dưới mà tôi tin tưởng nhất, vì thế vụ án này tôi mới giao cho cậu. Tài liệu gốc này quan trọng thế nào cậu biết rõ, ngộ nhỡ bị hỏng thì làm thế nào?” Phó Cục trưởng Lý suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn không đồng ý.

Dù sao thì bản gốc cũng chỉ có một, nếu bị hỏng rồi thì đến nửa bước đường lui cũng không có.

“Tôi biết, nhưng tôi tin cô ấy.” Vẻ mặt của Lệ Xuyên Lâm vô cùng chắc chắn.

“Cô ấy? Cô ta là ai? Là cái cô gái kia sao?” Phó Cục trưởng Lý nghĩ đến cô gái ngông cuồng trong phòng ban nãy thì không khỏi nhăn mặt.

“Cô ấy là người tôi tìm đến để giải mã tài liệu.”

Giải mã? Chỉ dựa vào cô gái đó ư?

Lông mày của Phó Cục trưởng Lý càng nhíu chặt hơn, “Cục Cảnh sát của chúng ta nhiều người như thế mà còn không phá nổi, cậu khẳng định cô ta có thể giải mã được sao? Cậu đang đùa đấy à?”

“Tôi tin cô ấy.”

Lệ Xuyên Lâm chỉ nói ngắn gọn mấy chữ nhưng lại tràn ngập sự tin tưởng.

Anh ta biết rằng Nhiếp Nhiên trông có vẻ ngông cuồng, thậm chí thích đùa bỡn, trêu chọc người khác, nhưng trong công việc cô là người rất có năng lực.

Phó Cục trưởng Lý nhìn vẻ mặt cố chấp của anh ta, lại thêm lời của cô cháu gái Dư Xảo Xảo ban nãy, lập tức vô cùng giận dữ, “Hồ đồ! Cậu vì tình cảm riêng mà không màng đến việc chung sao!”

Lệ Xuyên Lâm nhìn thẳng vào Phó Cục trưởng Lý, giọng trầm tĩnh không chút thay đổi: “Cô ấy là người tôi mời đến để giải mật mã, không có tình cảm riêng.”

Không có?

“Nhưng vừa nãy Xảo Xảo nói cô ta là bạn gái của cậu.” Phó Cục trưởng Lý sửng sốt.

“... Không phải.”

Sau khi nghe câu trả lời của Lệ Xuyên Lâm, Phó Cục trưởng Lý mới yên tâm phần nào.

Dù sao thì ông cũng không thích Lệ Xuyên Lâm có bạn gái ở bên ngoài, ông hi vọng cháu gái Dư Xảo Xảo của mình và anh ta sẽ thành một đôi. Như vậy thì phù sa mới không chảy ra ruộng ngoài.

Nhưng nếu như không phải là bạn gái thì cô gái kia rốt cục là ai? Vì sao Lệ Xuyên Lâm lại đưa cô ta đến?

Điều kỳ lạ là cô gái kia lại nói mình là người của Lệ Xuyên Lâm.

“Vậy cô ta là ai? Cứ coi như là người trong cục thì lẽ nào là học viên trường cảnh sát sao?” Ngoài nơi này ra thì thật sự ông không thể nghĩ ra người nào có thể có tư cách bước vào Cục Cảnh sát cả.

Sau khi yên lặng vài giây, Lệ Xuyên Lâm mới nói: “Cô ấy là người thực hiện nhiệm vụ lần này.”

Phó Cục trưởng Lý nghe xong vô cùng kinh ngạc: “Là cô ta!”

| Tải iWin