*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh ta ở trong núi nên không biết thông tin, vừa mới đi ra đã hỏi Trần Quân, “Vẫn còn ở đó?”
Trần Quân liếc qua tình hình thao trường ngoài cửa sổ rồi nói với anh ta: “Ừ, không động đậy.” An Viễn Đạo tức giận tóm lấy cái mũ trên đầu mình rồi đập mạnh xuống mặt bàn, hùng hùng hổ hổ nói: “Mẹ nhà nó, cô ta không định chịu đựng đến chết thật đấy chứ!” Lúc này Trần Quân còn đặc biệt tốt bụng” nhắc nhở anh ta một câu, “Khó nói lắm, chịu đựng liên tục sáu ngày rồi, bảy ngày là cực hạn của con người đấy.” An Viễn Đạo trừng mắt với Trần Quân, cả giận hỏi: “Thế thằng ranh con Nghiêm Hoài Vũ kia không mang đồ ăn tới cho cô ta à?” “Có chứ, nhưng cô bé này nhất quyết không chịu ăn dù chỉ một miếng.” Trần Quân nhún vai tỏ vẻ vô tội
“Tôi chưa từng thấy một nữ binh nào bướng bỉnh như thế này!” An Viễn Đạo nhìn xuyên qua cửa sổ đến chỗ Nhiếp Nhiên vẫn còn đang đứng ở đó, không xê dịch lấy một phân, anh ta chỉ cảm thấy đau cả đầu
Trần Quân cười, “Tôi nghe nói bên phòng Y tế đã chuẩn bị kĩ càng các thứ để cấp cứu rồi.” “Bọn họ làm sao mà biết được?” Người còn chưa ngã mà đã chuẩn bị đầy đủ để cấp cứu rồi? Tin tức của bọn họ nhanh nhạy thật đấy nhỉ! “Nghe nói là trong lớp đó có người đi nhờ vả trước.”
“Mẹ kiếp! Mấy đứa đầy tình nguyện đi nhờ vả phòng Y tế mà không đi khuyên nhủ con nhóc kia à?” An Viễn Đạo bó tay
“Có, nhưng cô ấy không nghe.” An Viễn Đạo nghe Trần Quân nói cô không chịu ăn, cũng không nghe khuyên bảo thì chỉ cảm thấy bực bội mãi không thôi.
“Được rồi, được rồi, cứ để kệ cô ta đi! Cùng lắm thì đói ngất đưa thẳng vào bệnh viện luôn!” Anh ta định vào phòng tắm tắm rửa, một ngày một đêm bắt đám ranh con lớp 1 kia huấn luyện ở ngoài trời đã đủ mệt rồi, giờ còn phải nghĩ tới con bé cứng đầu kia, anh ta quá mệt mỏi!
Nhưng vừa mới cầm mũ muốn đi, anh ta lại đụng ngay phải Quý Chính Hổ ở cửa
Đầu tiên Quý Chính Hổ sửng sốt, sau đó hung hăng hỏi: “Sĩ quan huấn luyện An, lính của tôi đứng ở đó đã sáu ngày rồi, anh tính lúc nào thả người!” Lại thêm một người nữa tới! An Viễn Đạo không biết làm sao lại thế này, vì sao anh ta cứ đụng vào con bé kia thì luôn rơi xuống thể hạ phong vậy, anh ta tức giận bảo: “Ông đây có muốn thả thì chính cô ta không chịu đi đấy! Liên quan cái rắm gì đến tôi!” Quý Chính Hổ đương nhiên cũng biết Nhiếp Nhiên không chịu đi, nhưng cũng không thể bởi vì không chịu đi mà cứ để cô ấy đứng mãi ở đó chứ.
Vốn anh ta đang định để cô chịu phạt xong, anh ta còn phải phạt tiếp, bắt cỏ đeo vật nặng chạy 10km để cô sáng mắt ra
Nhưng thật không ngờ nữ binh này lại quyết liệt như thế, thế mà đứng liền sáu ngày, còn không hề có ý định muôn cúi đầu.
“Vậy bây giờ anh định làm như thế nào?” “Tôi làm sao mà biết, cái con bé cứng đầu này đúng là đứa điên!” Cứ nhắc đến con bé kia là An Viễn Đạo lại cảm thấy đau đầu, còn đau hơn cả lúc trên chiến trường
Anh ta bực mình ngồi xuống ghế, nhưng đột nhiên lại nghĩ ra một chuyện
Anh ta vội hỏi Quý Chính Hổ: “A? Cậu không phải là sĩ quan huấn luyện của cô ta à, cậu có thể gọi cô ta về đơn vị mà!” “Nhưng cô ấy chỉ nói với tôi ba chữ.” Không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc đến chuyện này là Quý Chính Hổ lại thấy khó chịu
“Ba chữ gì?” An Viễn Đạo tò mò
Quý Chính Hổ lạnh lùng ném ra ba chữ: “Tôi không phục!” An Viễn Đạo ngạc nhiên trong giây lát, sau đó anh ta xổ ra một câu, “..
Đệch mợ!” Anh ta thật sự bị con bé cứng đầu này đánh bại
Cô ta kiêu ngạo như vậy, anh ta thật sự con mẹ nó hết cách rồi! Quý Chính Hổ nhìn An Viễn Đạo hết nói tục đến vỗ bàn, bèn cau mày hỏi: “Sĩ quan huấn luyện An, cô ấy là người của lớp 6,nếu xảy ra vấn đề thì cuối cùng là anh chịu trách nhiệm hay tôi?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Chương 426: Trả đũa - Vào đồn cảnh sát - người ở đơn vị đến (2)
Chương 426: Trả đũa - Vào đồn cảnh sát - người ở đơn vị đến (2)