*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhiếp Nhiên đứng trước cửa phòng, đang định mở cửa ra thì nghe thấy la hét thất thanh của đám người giúp việc, cô cười lạnh: “Đúng là yếu đuối, đùa một chút cũng không chịu nổi.”
Nói xong, cô đi thẳng vào phòng mình, đóng cửa lại.
Tắm rửa xong, buông rèm cửa sổ, cô dần chìm vào giấc ngủ trong ánh sáng mờ mờ của căn phòng, hoàn toàn không quan tâm tới sống chết của Diệp Trân.
Mà cũng có một người cũng chẳng thèm quan tâm tới sống chết của Diệp Trần, đó chính là Nhiếp Thành Thắng.
Ông ta vừa mới nhận được điện thoại báo họp khẩn cấp thì người giúp việc trong nhà lại gọi thúc giục ông ta quay về vì Diệp Trần bị ngất.
Nhiếp Thành Thắng cảm thấy vô cùng phiền, bực bội quát lớn trong điện thoại: “Tôi có phải bác sĩ đâu, về thì làm được gì chứ hả! Ngất rồi thì đưa đi bệnh viện đi!” Sau khi nói xong, ông ta lập tức cúp máy.
Đám người giúp việc không còn cách nào khác, đành phải gọi điện cho cấp cứu đưa người đi.
Vì thế, sau khi Nhiếp Nhiên tỉnh lại thì cả nhà tối om, tất cả đám người giúp việc đều đã theo Diệp Trân tới bệnh viện, ngay cả người nấu cơm cũng không ở nhà.
Nhiếp Nhiên quả thực không biết phải nói gì.
Lúc này đừng nói là canh xương hầm, ngay một chút cơm để ăn còn chẳng có ấy chứ.
Cô đành tự vào bếp nấu nấu chút đồ ăn cho mình.
Cô cứ tưởng chỉ phải ăn kiểu này một bữa thôi, ai dè hôm sau, hôm sau nữa, rồi hôm sau nữa nữa, đám người ấy vẫn cứ không thấy mặt mũi đâu cả.
Trùng hợp là ở quân khu của Nhiếp Thành Thắng có diễn tập nên không về, cả căn nhà rộng lớn chỉ có một mình cô.
Vì nhàm chán nên cô chỉ có thể tìm lái xe riêng của gia đình đưa mình tới trường Quân đội thiếu niên mà Nhiếp Dập đang theo học, nhưng không ngờ là lái xe lại nói trường của Nhiếp Dập ở thành phố A, lộ trình khá xa.
Thành phố A ư? Cô không nghe nhầm đấy chứ? Tuy rằng lúc đó chính cô là người đề nghị cho Nhiếp Dập tới trường Quân đội thiếu niên, nhưng mà Nhiếp Thành Thắng chọn trường nào thì cô không biết.
Cái này có tính là tạo hóa trêu người không? Cô còn tưởng mình sẽ vĩnh viễn không quay lại thành phố A nữa.
Nhiếp Nhiên ngồi ở trong xe quan sát cảnh vật dần trở nên quen thuộc bên ngoài, trong lòng cảm thán.
Thành phố này là nơi cô từng ở lâu nhất sau khi trở thành Nhiếp Nhiên, cũng là nơi khắc sâu trong trí nhớ của cô nhất.
Trường quân đội của Nhiếp Dập ở một nơi khá hẻo lánh.
Không thể không nói, Nhiếp Thành Thắng chi tiêu cho Nhiếp Dập vô cùng hào phóng, vừa nhìn đã thấy nhà cao cửa rộng, chỉ nhìn đám xe hơi đỗ trong bãi đỗ xe ở nơi này thôi, chậc chậc...
hiển nhiên là thuộc loại trường học quý tộc rồi.
Nhiếp Nhiên xuống xe rồi đi thẳng vào trong trường, một đám trẻ con mặc quần áo rằn ri đứng trong sân huấn luyện hiện đại.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Chương 575: Muốn ôm một cái - Ai làm người ấy chịu (5)
Chương 575: Muốn ôm một cái - Ai làm người ấy chịu (5)