*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Hoành quay lại, cách cô chưa đến nửa mét, giọng anh bình tĩnh không chút nào núng, “Nơi này tuy không phải là quân đội đặc chủng, nhưng cứng đơn vị dự bị cũng không phải nơi có thể tùy tiện ra vào.”
“Ai nói với anh tôi muốn lén trốn đi?” Vừa dứt lời, đôi mắt sắc bén của anh đã thấy Nhiếp Nhiên phía đối diện tiến lên, tay hóa thành năm móng vuốt gào thét lao đến
Ánh mắt Hoắc Hoành lóe lên, nhưng vẫn đứng im.
Mắt Nhiếp Nhiên lạnh như băng, lực trên tay không hề yếu đi, tốc độ cực nhanh tóm chặt lấy cổ họng Hoắc Hoành
Lúc này, cô chỉ cần hơi dùng sức thì xương cổ sẽ bị cô bẻ gãy
“Tôi muốn giết anh.” Vẻ mặt cô như mang theo sự khát máu
Hoắc Hoành bình tĩnh không biến sắc, giống như không nhìn thấy tình cảnh mình bị bóp cổ, giọng nói vẫn ổn định: “Em ầm ĩ càng lớn chỉ khiến chuyện càng tồi tệ hơn, ba em cũng sẽ vì vậy mà biết được chuyện này.” Nhiếp Nhiên bật cười, khóe miệng lạnh lùng cong lên, “Anh dám uy hiếp tôi?” Trong bóng tối, gió lạnh thấu xương thổi qua, hàng tóc mai ngắn lay động theo gió, trong đôi mắt đen lóe lên ánh sáng kinh người, tay cô lại siết chặt thêm một chút
Hoắc Hoành cảm nhận được lực nén này, giọng cũng vì thế mà hơi khàn, “Tôi chỉ sợ em kích động, làm hỏng kế hoạch của mình.” Tay cô lập tức cứng lại, đáy mắt nhanh chóng lướt qua vẻ kinh ngạc
Anh ta biết suy nghĩ của mình? Không thể nào! Anh ta đang lừa mình! Nhiếp Nhiên cười lạnh, nhẹ nhàng vuốt ve cục xương hơi nhô ra ở cổ họng anh, “Sợ chết thì cứ nói thẳng.” “Em có thể đồng ý thời hạn một năm, chắc không phải là sợ ông ta chứ?” Hoắc Hoành thật sự có thể đoán được mấy phần tâm tư của mình
Người đàn ông này quá nguy hiểm! Cô híp mắt lại, tay siết chặt hơn
Đột nhiên, cô thấy khóe miệng anh khẽ cong lên, đôi mắt đen sâu thẳm giống như vòng xoáy hút người ta vào.
Nhiếp Nhiên ngẩn ra
Đúng lúc này, Hoắc Hoành nhân cơ hội bắt lấy cổ tay bị thương của Nhiếp Nhiên rồi khẽ vặn
Đau đớn khiến Nhiếp Nhiên nhanh chóng hoàn hồn lại, nhưng Hoắc Hoành đã sớm tránh được
Đáng chết, lại dùng mỹ nam kết “Giữa kinh động và nhẫn nại nửa tháng, tôi khuyên em chọn nhẫn nại.” Hoắc Hoành lui về phía sau mấy bước, lần này cách cô phải đến 2m
Cổ họng anh bị Nhiếp Nhiên làm bị thương nê giọng trở nên hơi khàn khàn
Nhẫn nại nửa tháng, kinh động ông ta..
Đúng thế, chỉ là nửa tháng mà thôi, kiếp trước cô chạy trốn không phải là chưa từng bị phạt, nếu vì nửa tháng ngắn ngủi này mà phá hủy tự do tương lai của mình thì đúng là không có lợi
rôi.
Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định, nhịn! Một lúc sau, Hoắc Hoành cảm thấy bầu không khí quanh cô hòa hoãn hơn hẳn.
Hóa ra cô gái này mà lên cơn giận là thật sự sẽ giết người
Có điều..
cô mới mười mấy tuổi, tại sao trên người lại có mùi sát phạt nồng đậm như vậy? Cho dù Nhiếp Thành Thẳng muốn đào tạo cô làm lính sớm thì thủ đoạn tàn nhẫn và ánh mắt ác liệt kia không phải là thứ quân nhân nên có, mà giống với một..
sát thủ hơn...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Chương 603: Đúng rồi đấy, tôi không muốn cứu cô (4)
Chương 603: Đúng rồi đấy, tôi không muốn cứu cô (4)