*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếng cầu cứu đầy hoảng loạn của Nhiếp Nhiên khiến ánh mắt của Hoắc Hoành càng thêm phần sắc lạnh, anh bình tĩnh nói: “Anh à, sao anh lại nghĩ quẩn như vậy chứ, đi ra nước ngoài giải sầu không phải tốt hơn sao?”
“Giải sầu? Tao chỉ lo tao không còn mạng và giải sầu nổi thôi.” Hoắc Mân đâu phải kẻ ngu, đi ra nước ngoài ngộ nhỡ có chuyện gì thì đến lúc đó cũng chỉ mình hắn là kẻ đen đủi
Ai mà biết được Hoắc Hoành có cài người của nó bên mình, đợi sóng gió qua đi thì ra tay giết mình hay không
Hoắc Mân cười lạnh lên đạn, tiếng kim loại va vào nhau khi lên đạn khiển Nhiếp Nhiên giật mình
Đạn đã lên nòng, khoảng cách lại gần như vậy, nếu như lát nữa Hoắc Mân không cẩn thận mà nổ súng, cô phải làm gì mới thoát được đây, hơn nữa còn phải không để Hoắc Hoành phát hiện.
phía bên kia, ánh mắt Hoắc Hoành không khỏi có chút run sợ, giọng nói càng lạnh lùng hơn, “Anh à, anh nên nghĩ thật kĩ
Chuyện này vốn dĩ là chuyện gia đình, nếu như bây giờ anh nổ súng, thì đến lúc ấy em và ba không có cách nào để giúp anh được đâu.” “Giúp? Mày bớt nói chuyện cười đi được không? Đến nước này rồi mà mày còn giả bộ là em trai tốt à!” Hoắc Mân cười hung ác
Lưu Chẩn đứng một bên nhìn cảnh hai anh em bọn họ đấu đá nhau, không khí căng thẳng ngày càng dâng cao, Ông ta im lặng không nói lời nào đứng sau lưng Hoắc Mân, đề phòng đến lúc Hoắc Hoành nổ súng thì có Hoắc Mân đỡ đạn cho mình
Dù sao thì cũng là mâu thuẫn nội bộ giữa anh em bọn họ, ông ta không muốn can thiệp vào để rồi thành kẻ chết thay
“Tao nói cho mày biết, nếu mày không muốn cô ta chết thì mày lấy súng bên hồng ra đặt lên thái dương của mày sau đó nổ súng.” Hoắc Mân đặt súng lên thái dương của Nhiếp Nhiên đe dọa: “Nếu không, tao giết nó!” Nhiếp Nhiên thấy thái dương của mình có một lực mạnh tác động lên, trong lòng vô cùng tức giận
Cả đời này chưa có kẻ nào dám dí súng vào đầu cô như thế này, đúng là muốn tìm đường chết mà! Sau khi Hoắc Hoành nghe thấy lời đe dọa của Hoắc Mân xong thì không hề có động tĩnh gì, ngồi yên ở đó nhìn về phía Nhiếp Nhiên với ánh mắt thâm tình
Hoắc Mân cười lạnh, “Sao nào, sợ chết à? Vậy thì được.” Nói rồi, hắn dí tay mạnh hơn vào cò như thể sắp bắn thật đến nơi
Con người của Hoắc Hoành co lại, anh lập tức trả lời: “Được!” Một tiếng “được” đó làm A Hổ ở phía sau vô cùng sửng sốt hét lên, “Nhị thiếu!” Nhị thiếu điên rồi sao? Sao lại có thể đồng ý chứ!
Để súng lên thái dương còn không phải là tự sát sao! Vì một người con gái mà tự sát, lại còn là một cô gái bình thường, chuyện này truyền ra ngoài thì đúng là chuyện cười trong thiên hạ! Tiếc là Hoắc Hoành dường như không nghe thấy tiếng của A Hổ, ánh mắt anh vẫn tập trung hoàn toàn về phía cánh tay cầm súng của Hoắc Mân, “Anh đừng đụng đến cô ấy.” Hoắc Mân cười đắc ý, “Thấy đau lòng thì rút súng ra, nhanh lên!”
Hôm nay, hắn nhất định phải khiến Hoắc Hoành chết ở đây, nếu không thì không thể nguôi đi cơn giận trong lòng hắn
Hơn nữa, chỉ cần Hoắc Hoành chết, vậy thì Hoắc thị chỉ còn mình hắn là người thừa kế, không cần biết tốt xấu thể nào, ba hắn sẽ không còn sự lựa chọn nào khác
Đến lúc ấy có khi baa hắn còn phải mời hắn về ấy chứ
Càng nghĩ Hoắc Mân càng thấy mình nghĩ đúng đắn
Hắn đang chìm trong suy nghĩ của chính mình những ánh mắt lại luôn để ý đến hành động của Hoắc Hoành
Hắn nghĩ Hoắc Hoành đang muốn đối phó với mình nên vội vàng túm lấy Nhiếp Nhiên, “Mày đừng có đùa với tao, mày mà làm tao sợ, run tay thì..
hahaha...” Tiếng cười đó làm cho tay Hoắc Hoành khựng lại, những lời sau đó không cần nói cũng biết rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Chương 799: Sống chết có nhau - Không nợ ân tình (5)
Chương 799: Sống chết có nhau - Không nợ ân tình (5)